Đêm hôm ấy, lúc Hàn Phỉ đang nghỉ ngơi thì bị lạnh tỉnh, ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu ra sao, nàng đến lúc nào từng bị lạnh tỉnh chứ?
Lúc trước khi còn là bà mập nàng còn ngại nóng đến hoảng, làm sao hiện tại gầy đi lại yếu ớt như thế, Hàn Phỉ bắt đầu hoài niệm một thân thịt mỡ lần nữa.
Nhưng bị lạnh tỉnh, Hàn Phỉ cũng không ngủ lại được nữa, trên người nàng còn che kín ngoại bào của Tần Triệt, có điều người nên nằm ở bên cạnh lại không thấy đâu nữa, đồng thời cũng không thấy tiểu quái vật vẫn vùi ở bên cạnh nàng.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, vén quần áo lên, lúc đứng dậy còn làm tỉnh Khôi Nam vẫn ngồi ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Phỉ dùng ánh mắt hỏi Khôi Nam có nhìn thấy Tần Triệt không.
Khôi Nam sững sờ, tựa hồ mới phản ứng được, Tần Triệt biến mất từ lúc nào? Sao hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì?
Hàn Phỉ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Khôi Nam cũng đoán được đối phương khẳng định cũng không biết, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh tự mình tìm kiếm.
Ban đêm nhiệt độ càng thấp hơn, Hàn Phỉ cũng có thể cảm giác được trời đông giá rét đang từ từ tới gần, bên tai rất yên tĩnh, mọi người đi cả một ngày đường cũng đã rất mệt mỏi, vì thế giờ khắc này đều vây quanh đống lửa hoặc nằm hoặc ngồi ngủ, chỉ để lại người gác đêm vẫn còn thức.
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một tìm kiếm vào vòng xung quanh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919518/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.