Chương trước
Chương sau
Cái này, cái này, cái này quá không cần mặt mũi!
Hầu như trong lòng tất cả mọi người cũng đều hiện lên một ý nghĩ, nàng điên rồi!
Hàn Phỉ không điên, chỉ có mình nàng biết, y phục sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tiếng tim đập càng giống như trống trận, nhưng nàng không thể lộ ra nửa phần không tự nhiên, cũng không thể lộ ra bất kỳ kẽ hở nào, nàng phải càng thong dong, càng thản nhiên nhìn lão giả kia thì cành tốt.
Một lúc lâu sau, lão giả đột nhiên vỗ tay, vô cùng dùng lực, trên khuôn mặt già yếu cũng cười như hoa nở, nói: "Haha haha, được! Được! Được! Rất tốt a, dũng khí này cũng là lần đầu tiên ta thấy đấy, haha, đây mới là người trẻ tuổi có trùng kích, quả là không tầm thường!"
Nhưng sau một khắc, sắc mặt lão giả sắc lập tức chuyển sang vẻ nguy hiểm, nói: "Nhưng mà nữ oa tử, ngươi lớn lối như vậy, là rất không tốt, đạo lí kính già yêu trẻ, ngươi không hiểu sao? Nói khoác không biết ngượng mồm, can đảm lắm, nhưng không khỏi quá coi thường ta sao!"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta cũng không nói mạnh miệng, nếu ta có thể phá tan phép chướng nhãn của ngươi, vậy thì ta liền có thể phá tan chất độc cuối cùng này!"
Một câu nói này, Hàn Phỉ nói vô cùng mạnh mẽ, dĩ nhiên không khỏi làm người ta bắt đầu tin tưởng nàng thật sự sẽ làm được.
Quả nhiên, lão giả vô thức nói: "Không biết tự lượng sức mình! Độc này là tâm huyết nửa cuộc đời của ta mới nghiên cứu ra, những loại độc ngươi có thể phá giải trước đây đã có thể coi là thiên phú được trời cao chăm sóc, nhưng nữ oa tử, dùng độc, giải độc cũng không phải chỉ cần dựa vào thiên phú là có thể, còn cần thời gian cùng kinh nghiệm, với số tuổi này của ngươi, tốt nhất là nên khiêm tốn học tập một chút, chờ ngươi đến tuổi của lão phu, ta sẽ tin tưởng lời nói này của ngươi."
Lão giả đã vô cùng hiếm thấy mà kiên trì nói chuyện, nếu là tước đây, lão đã sớm hạ độc dược, sao có thể khoan dung cho một hậu bối kiêu ngạo nhảy nhót trước mặt lão như thế?
Hàn Phỉ không uý kị tí nào, nói: "Đã như vậy, ngươi có muốn cùng ta cược một ván hay không?"
Lão giả kinh ngạc, nói: "Cược một ván? Cược như thế nào?"
Hàn Phỉ đón nhận ánh mắt hoài nghi của lão giả, nói: "Liền đánh cược, xem cuối cùng ta có thể phá giải được độc của ngươi hay không!"
Lão giả đầy vẻ xem thường, hừ lạnh, nói: "Không thể, ngươi không thể làm được, ngươi biết chất độc này của ta chính là để cho người nào không?"
Hàn Phỉ đột nhiên gật đầu: "Ta biết rõ."
Lão giả hoài nghi, nói: "Ngươi biết? Ngươi biết là ai?"
Hàn Phỉ khẳng định nói: "Đằng Mộc."
Sắc mặt lão giả trong nháy mắt chìm xuống, nói: "Làm sao ngươi biết?"
Hàn Phỉ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Ngươi từng thua trong tay hắn."
Thời khắc này, một cảm giác nguy hiểm cực hạn từ trên người lão giả bộc phát ra, hầu như trong lòng tất cả mọi người đều sản sinh bóng mờ, thân thể không tự chủ được run rẩy một hồi.
Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Trong trận quyết đấu kia, ngươi thua hắn, vì thế lần này, ngươi chuẩn bị chất độc này."
Lão giả lần đầu tiên chăm chú nhìn Hàn Phỉ, thái độ nghiêm túc, nói: "Nữ oa tử, ngươi thông minh hơn so với ta nghĩ, cũng càng thêm có can đảm. Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nàng biết rõ lần này, nàng thắng cược, nói: "Ngươi sẽ không làm."
Lão giả buông hai tay chắp sau lưng ra, điều này là dấu hiệu đại biểu lão đã bắt đầu nghiêm túc, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta sẽ không?"
Hàn Phỉ khẳng định nói: "Bởi vì ta có thể phá giải độc của ngươi."
Lưu Tam ngồi một bên nuốt nước miếng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể thản nhiên đối đáp trước mặt Nghiêm trưởng lão, còn từng bước ép sát, từng câu nói đều kín kẽ không một lỗ hổng, xem ra, lời nói của Hàn Phỉ mới không phải cái gì vô tri, mà là cao minh a! Nhìn đi, nói vậy lâu như vậy, Nghiêm trưởng lão vẫn không hề động thủ chính là minh chứng tốt nhất!
Lão giả cười hắc hắc một tiếng, nói: "Được, liền vì câu nói này của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói có thể phá giải chất độc này của ta, vậy ngươi cứ việc thử một chút, nhưng mất lòng trước được lòng sau, nữ oa tử, nếu ngươi thất bại, vậy ngươi phải ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu, bái ta làm thầy, cũng phải tự mình thí nghiệm độc của ta!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Được, nhưng nếu ta thành công, vậy thì ta muốn ngươi đáp ứng ta một yêu cầu."
Lão giả rên một tiếng, nói: "Ngươi là người đàu tiên dám đề cập yêu cầu với ta đấy, được thôi, ta đấp ứng ngươi, ngươi nói đi, yêu cầu gì?"
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Phục tùng ta, nghe theo mệnh lệnh của ta, kỳ hạn là ba năm."
Gần như lúc Hàn Phỉ vừa nói ra, đôi mắt lão giả lập tức bạo phát sát ý đậm đặc, ngay cả hai bàn tay rủ xuống cũng đột nhiên mở ra, giống như là sắp công kích.
Trong nháy mắt Tần Triệt liền đi đến trước mặt Hàn Phỉ, che chở nàng ở phía sau, cũng bày ra tư thế công kích.
Chờ một lúc, ngay khi bầu không khí khẩn trương đến cực điểm, lão giả chậm rãi thu lại tay, ngữ khí không chút chập trùng nói: "Ngươi thật là dám nhắc tới yêu cầu này, thú vị, ta thỏa mãn ngươi, ta đồng ý, ta ngược lại là muốn nhìn xem ngươi sẽ làm thế nào."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Được, vậy đổ ước này liền thành lập."
Lão giả đột nhiên đưa tay ra, dựng thẳng lên ba ngón tay, nói: "Ba ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày vừa qua, nếu ngươi không làm được, thì là ta thắng."
Lưu Tam Pháo kinh hãi đến biến sắc thốt lên: "Ba ngày thời gian làm sao có khả năng làm được! Không được! Quá ngắn! Đây quả thực là coi thường người khác quá đáng, ngươi.."
Lão giả liếc mắt nhìn sang, Lưu Tam Pháo lập tức câm nín không thể thốt nên lời.
Lão giả trào phúng cười cười, nói: "Nếu hết ba ngày ngươi không giải được, vậy thì dù có cho ngươi ba năm, cũng chỉ có một kết quả đó mà thôi, làm sao? Đồng ý không? Nếu ngươi sợ, có thể nói ra."
Hàn Phỉ tiến lên một bước, lướt qua Tần Triệt, cũng cho hắn một ánh mắt động viên, nói: "Có thể, ta đồng ý, nhưng ta cũng hi vọng, ba ngày này ngươi không được xuất hiện, để phòng ngừa ngươi lại điều chỉnh độc."
Lão giả cũng không vui vẻ nói một câu: "Ngươi xem lão phu xem là hạng người nào? Được, ba ngày này ta sẽ không xuất hiện, nhưng sau ba ngày, ta nhất định sẽ tới!"
Hàn Phỉ giải quyết dứt khoát nói: "Được."
Trận cá cược này đủ để hậu thế khiếp sợ, đổ ước Hoàng Tuyền vang dội sử sách cứ như vậy được xác lập.
Lão giả biến mất, mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, mà hai chân Hàn Phỉ trong nháy mắt mềm nhũn, được Tần Triệt tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, nàng thở hổn hển, trước mắt đều hoa lên.
Vừa rồi, Hàn Phỉ gần như đã lấy ra tất cả lý trí cùng trấn định, nàng biết rõ, một bước nàng cũng không thể sai, nếu như ông lão kia đổi ý, vậy thì những người ở đây sẽ không một ai có thể sống nổi! Độc sư trong lúc giao thủ, cơ hồ là phút chốc cũng có thể cướp đi một mạng người! Mà Hàn Phỉ biết rõ, hiện tại nàng, thực lực của nàng còn kém ông lão này xa tít tắp, đúng như lão giả từng nói, có thời gian cùng thiên phú cũng không đại biểu cho tất cả, nàng đúng là vẫn còn rất trẻ.
Lần này đối mặt, khiến Hàn Phỉ càng biết rõ, bọn họ hiện tại đến cùng là đã bước vào một con đường nguy hiểm cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.