Mộc Miểu Miểu nhìn đến ngây ngẩn, quên mất mình đang ngồi trên cành cây, mất đi trọng tâm, lập tức liền ngã xuống, phát sinh tiếng va chạm nặng nề. Hàn Phỉ giật mình, không kịp nắm lấy nàng, lập tức nhảy xuống nhìn Mộc Miểu Miểu đỡ cái mông bò lên. "Ngươi làm sao thế? Không sao chứ?" Hàn Phỉ vừa định đưa tay đỡ Mộc Miểu Miểu, người sau lập tức khoát tay nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Ta không ngã đau! Ta, ta buồn ngủ! Ta muốn trở lại ngủ!" Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Thật không có chuyện gì chứ?" Tiếng ngã lớn như vậy, nghe cũng thấy đau. Mộc Miểu Miểu xoay người muốn đi, nói: "Ta thật không sao! Hàn cô nương ngài cũng nghỉ sớm một chút đi! Trời sáng sẽ lại bận rộn! Ta đi về trước!" Nói xong, nàng thịch thịch thịch chạy trở lại, mà gương mặt đỏ bừng mặt có chút e sợ vẫn còn chưa biến mất. Hàn Phỉ nhìn nàng bóng lưng có chút vội vàng của Mộc Miểu Miểu, đứa nhỏ này là ngã ngốc rồi sao? Lúc Mộc Miểu Miểu đã chạy xa, đột nhiên quay đầu lại, quay về Hàn Phỉ nói: "Hàn cô nương, nếu như Ảnh công tử bắt nạt ngài, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn!" Hàn Phỉ: "..." Mộc Miểu Miểu phồng miệng, nói: "Hàn cô nương, ngài đáng được đối xử tốt nhất!" Nói xong Mộc Miểu Miểu lập tức liền chui vào trong phòng. Hàn Phỉ cảm thấy buồn cười, có điều bị Mộc Miểu Miểu chen ngang như thế, tâm tình vốn ngột ngạt của nàng cũng thả lỏng rất nhiều, nàng đấm đấm bả vai có chút chua xót, chuẩn bị trở về phòng ngủ, chỉ là vừa mới đi một bước, lại đột nhiên nghe được một tiếng khóc nỉ non. Thân thể Hàn Phỉ lập tức liền cứng ngắc. Vừa nãy tiếng khóc nỉ non kia nhanh đến mức gần như là ảo giác. Hàn Phỉ tưởng bản thân mình nghe lầm, nhưng nàng làm sao cũng không bước đi nổi, giống như bị định thân vậy. Lúc này, tiếng gió thổi qua lá cây phát sinh tiếng sàn sạt, yên lặng như tờ, một chút thanh âm cũng bị phóng to vô số lần. Lại là một tiếng khóc nỉ non. Lần này càng thêm rõ ràng. Kia giống như.. tiếng hài tử khóc. Hàn Phỉ đột nhiên quay đầu, đôi mắt quét về bốn phía, nhưng không có thứ gì, tất cả như thường. Đột nhiên, vị trí sát bên tai lại vang lên một tiếng khóc nỉ non cực kì rõ ràng, long tơ trên người Hàn Phỉ lập tức dựng ngược cả lên. "Ô.." "Người nào?" Hàn Phỉ đột nhiên quát to. Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió vù vù vang vọng. Mà tiếng khóc lóc nỉ non kia cũng rốt cuộc không vang lên nữa. Sau lưng Hàn Phỉ ướt đẫm mồ hôi, nàng xoay người bước nhanh trở về, nhưng dưới chân lại giống như đụng vào vật gì đó, 'đông' một tiếng. Nàng cúi đầu nhìn lại, đó là một cái trống bỏi. Là món đồ chơi của tiểu hài nhi mà Mộc Miểu Miểu phát hiện, một cái trống nhỏ. Mặt trống bị thủng một cái lỗ to, hai viên cầu nhỏ cũng mất một cái, cả cái trống nhìn có vẻ vô cùng cũ nát. Nhưng trước đây, nơi này không hề có vật này, nó xuất hiện từ khi nào? Hàn Phỉ khom lưng nhặt cái trống lên, thử xoay mấy lần, miễn cưỡng còn có thể phát sinh ra thanh âm nặng nề, trong đêm đen đặc biệt âm u. Lúc này, một tiếng khóc nỉ non lại một lần nữa vang lên. Không phải là tiếng khóc, là tiếng cười, tiếng cười non nớt. Giống như bởi vì Hàn Phỉ gõ trống mà phát sinh tiếng cười. Thanh âm non nớt giống như của một đứa trẻ. Hàn Phỉ xiết chặt cái trống, hít sâu vào một hơi, coi như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi bước trở về phòng. Hừng đông ngày hôm sau, mọi người trong thôn tụ tập ở trước nhà Cừu Thanh Thư, mỗi một người đều có vẻ khủng hoảng. Lúc cửa bị mở ra, Cừu Thanh Thư bị dọa sợ nhảy lên một cái, nói: "Sao các ngươi đều ở nơi này?" "Thôn trưởng, thôn trưởng, việc lớn không tốt rồi!" "Thôn trưởng, nguyền rủa lại muốn phát tác! Chúng ta đều phải chết!" "Ta không muốn chết, thôn trưởng, chúng ta không muốn chết a!" Mọi người ngươi một lời, ta một lời nói chuyện, loạn tung cả lên. Hàn Phỉ đi ra từ phía sau Cừu Thanh Thư, nói: "Từ từ nói." Lời này vừa nói ra, mọi người vô cùng nghe lời mà im lặng, biểu hiện khó hiểu, sao họ lại vô thức nghe lời nữ nhân này nói thế? Giống như là phản ứng bản năng của thân thể vậy, không thể phản kháng, cũng không thể vi phạm. Cừu Thanh Thư quay đầu nhìn Hàn Phỉ, mơ hồ cảm thấy, tựa hồ lực chưởng khống của thần nữ bệ hạ càng ngày càng mạnh. Lúc các thôn dân một lần nữa chỉnh lý tốt ngữ khí, người này nối tiếp người kia có trật tự nói xong, Hàn Phỉ rốt cục hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Thì ra, bọn họ đều có cùng một giấc mơ. Trong mơ bọn họ cũng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ, tiếng khóc thê thảm, giống như tê tâm liệt phế vậy, làm cho đầu mọi người đều muốn nổ tung cùng đau đớn, nhưng bọn họ cũng bị nhốt trong giấc mộng, làm sao cũng không thể tỉnh lại, cả một đêm đều phải nhẫn nhịn chịu đựng ma âm như vậy, mãi đến tận ngày thứ hai tỉnh lại, các thôn dân phát hiện gia súc nuôi trong nhà mình đều chết toàn bộ. Gà vịt, ngay cả chó giữ nhà cũng đột tử, tử trạng khốc liệt. Mà các thôn dân đều đầu đau như búa bổ, hiện tượng này giống hệt bệnh trạng đã từng xảy ra một lần được ghi chép lại, mà lần đó, gần như cả thôn làng cũng bị diệt tuyệt. Vì thế bọn họ mới kinh hoàng như thế, mỗi một người đều nhằm phía nhà thôn trưởng mà đến. Cừu Thanh Thư vô thức nhìn về phía Hàn Phỉ, sắc mặt hắn cũng hết sức khó coi, loại hiện tượng này hắn cũng nhớ õ, trước khi cha hắn chết đã nhiều lần khiếp đảm kể lại. Hàn Phỉ trầm tư một hồi, nói: "Những người dự thi đang ở đâu? Mang tất cả bọn họ tới đây." Chờ những người dự thi cũng tập trung đến, Hàn Phỉ nói thẳng: "Nguyền rủa đã bắt đầu." Lời này vừa nói ra, mọi người bắt đầu có chút kinh hoảng, nói: "Ngươi có ý gì?" Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Sự quái lạ của thôn này, ta nghĩ các ngươi cũng đã thấy được, các ngươi tìm ra nguyên nhân sinh bệnh chưa?" Không có người trả lời. Hàn Phỉ lại nói: "Nguyên nhân sinh bệnh này căn bản không hề tồn tại." Có người nói: "Sao lại không tồn tại?" Hàn Phỉ lấy ra bản vẽ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, còn có cả độc thảo, cùng với những đồ chơi trẻ em cũ nát, nhất nhất bày ở trên bàn, nói: "Các ngươi xem đi." Ánh mắt mọi người nhìn về phía những thứ kia, nhưng dù là ai cũng không nghĩ ra mối liên hệ trong này, chúng có gì liên quan với nhau chứ. Hàn Phỉ nhìn về phía Lưu Tam Pháo, tên mập lập tức hiểu ý đi lên trước, nói: "Những vật này cũng cùng độc vật có liên quan, chúng ta là y sư, ngay từ đầu đã sai, đây không phải một loại bệnh, mà là một loại độc, cũng có thể dùng như cách nói của người trong thôn, 'Nguyền rủa ', nhưng nguyền rủa này là do người tạo thành." Giọng nói của Lưu Tam Pháo rất trầm thấp, chuẩn xác truyền tới tai mỗi người, mọi người trong lúc nhất thời đều yên tĩnh, bắt đầu chăm chú nghe. Tên mập cầm độc thảo lên, nói: "Đây là hồng quán cỏ, kịch độc, hiếm thấy, độc dịch ở bộ rễ có thể khiến mười cái tráng hán chết ngay lập tức, độc thảo như vậy sẽ không tùy tùy tiện tiện sinh tồn ở nơi có người sinh sống, nhưng lại được phát hiện ở xung quanh thôn làng, còn có cái này, đây là sơ đồ vị trí của độc thảo, nối liền với nhau, sẽ tạo thành một cái Độc Trận, Độc Trận này có thể đủ khiến độc tính phát huy tính tăng đến mức lớn nhất."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]