Sau đó Hàn Phỉ xoay người rời đi, nàng sợ nếu mình dừng lại thêm một giây, liền sẽ nhịn không được mà mở cái quan tài kia ra.
Nàng tựa hồ luôn cảm thấy, đồ vật bên trong.. rất trọng yếu.
Hàn Phỉ sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, nhìn về phía bầu trời u ám, tâm tình không khỏi ngột ngạt vô cùng.
"Hàn cô nương! Hàn cô nương!"
Giọng nói của Mộc Miểu Miểu vang lên bên tai, Hàn Phỉ kinh ngạc nghiêng đầu qua, đã nhìn thấy Mộc Miểu Miểu vừa chạy vừa thở hồng hộc, nói: "Hàn cô nương! Ngài mau tới đây!"
Nói xong, Mộc Miểu Miểu không nói hai lời, trực tiếp lôi kéo Hàn Phỉ chạy về một hướng.
"Làm sao thế?"
"Nơi này có chút kỳ quái!"
Chờ Mộc Miểu Miểu lôi Hàn Phỉ chạy đến rìa thôn làng, Mộc Miểu Miểu chỉ chỉ một cái hố nhỏ trên mặt đất, nói: "Ngài xem!"
Hàn Phỉ cúi đầu nhìn lại, ánh mắt hơi biến đổi, chỉ thấy phía dưới cái hố nhỏ này có chôn mấy cái trống trống bỏi (Ed: Là một loại trống đồ chơi của trẻ nhỏ có cán cầm, hai bên buộc 2 viên đá hoặc gỗ nhỏ, khi lắc sẽ đập vào mặt trống tạo ra tiếng kêu ) rất cũ kỹ, phía trên có hình em bé hạnh phúc cũng đã không nhìn rõ lắm, ngoài ra còn có thêm một đoạn dây thừng, cùng chôn một chỗ đúng là có mấy phần quái lạ.
Mộc Miểu Miểu hít thở mấy hơi, nói: "Ta vốn đang tìm kiếm thì thấy thảo dược, đây là thảo dược từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua, vì thế liền định đào lên nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919480/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.