Chương trước
Chương sau
Sau đó Hàn Phỉ xoay người rời đi, nàng sợ nếu mình dừng lại thêm một giây, liền sẽ nhịn không được mà mở cái quan tài kia ra.
Nàng tựa hồ luôn cảm thấy, đồ vật bên trong.. rất trọng yếu.
Hàn Phỉ sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, nhìn về phía bầu trời u ám, tâm tình không khỏi ngột ngạt vô cùng.
"Hàn cô nương! Hàn cô nương!"
Giọng nói của Mộc Miểu Miểu vang lên bên tai, Hàn Phỉ kinh ngạc nghiêng đầu qua, đã nhìn thấy Mộc Miểu Miểu vừa chạy vừa thở hồng hộc, nói: "Hàn cô nương! Ngài mau tới đây!"
Nói xong, Mộc Miểu Miểu không nói hai lời, trực tiếp lôi kéo Hàn Phỉ chạy về một hướng.
"Làm sao thế?"
"Nơi này có chút kỳ quái!"
Chờ Mộc Miểu Miểu lôi Hàn Phỉ chạy đến rìa thôn làng, Mộc Miểu Miểu chỉ chỉ một cái hố nhỏ trên mặt đất, nói: "Ngài xem!"
Hàn Phỉ cúi đầu nhìn lại, ánh mắt hơi biến đổi, chỉ thấy phía dưới cái hố nhỏ này có chôn mấy cái trống trống bỏi (Ed: Là một loại trống đồ chơi của trẻ nhỏ có cán cầm, hai bên buộc 2 viên đá hoặc gỗ nhỏ, khi lắc sẽ đập vào mặt trống tạo ra tiếng kêu ) rất cũ kỹ, phía trên có hình em bé hạnh phúc cũng đã không nhìn rõ lắm, ngoài ra còn có thêm một đoạn dây thừng, cùng chôn một chỗ đúng là có mấy phần quái lạ.
Mộc Miểu Miểu hít thở mấy hơi, nói: "Ta vốn đang tìm kiếm thì thấy thảo dược, đây là thảo dược từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua, vì thế liền định đào lên nghiên cứu một chút, không chừng sẽ có manh mối tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nhưng rễ của nó rất sâu, ta đào nửa ngày thì lại đào được những vật này."
Hàn Phỉ tiến lên nhìn kĩ, hỏi: "Trống bỏi?"
Mộc Miểu Miểu gật đầu, nói: "Phải, là trống bỏi tiểu hài tử hay chơi, cái này cũng không có gì lạ, khả năng là tiểu hài tử nào đó ham chơi vùi vào đi, nhưng, nhưng.."
Mộc Miểu Miểu có chút khó nói, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, nói: "Ta dẫn ngài đi xem!"
Mộc Miểu Miểu dẫn Hàn Phỉ chạy về bốn phương tám hướng của thôn làng lại đào ra được vài thứ, đều là một ít đồ chơi của tiểu hài tử, đều làm bằng gỗ, khéo léo tinh xảo đáng yêu, nhưng dưới bầu không khí này lại khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Mắt Hàn Phỉ thoáng trầm xuống, nói: "Thảo dược kia đâu?"
Mộc Miểu Miểu vội vã từ trong bao vải lấy ra, nói: "Ta cảm thấy cỏ này quá tà môn, vì thế liền gói lại."
Hàn Phỉ nắm số thảo dược kia, bề ngoài cũng không có quá nổi bật, nhưng ngọn cây có hai cái lá màu đỏ như máu, dù cho bị hái xuống, cũng không có bất kỳ dấu hiệu khô héo nào, vẫn cứ vô cùng tươi tắn.
Hàn Phỉ ngửi ngửi, có một mùi thơm ngát quỷ dị truyền đến, đúng là chưa từng thấy thảo dược nào như vậy.
"Hàn cô nương, ngài biết loại cỏ này không?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Chưa từng thấy qua."
Mộc Miểu Miểu thất vọng nói: "Hàn cô nương, ngài nói xem thảo dược này sao lại sinh trưởng phía trên những vật kia? Không đúng, cũng không biết là người nào vùi chúng dưới đó, vừa nhìn liền thấy rất không thoải mái, rất khó chịu, vì thế ta liền đến tìm ngài!"
Hàn Phỉ cầm thảo dược ngẫm lại, nói: "Đi."
Mộc Miểu Miểu kinh ngạc, nói: "Đi nơi nào?"
"Chúng ta không biết, nhưng tên mập khẳng định sẽ nhận ra."
Sau đó, Hàn Phỉ cầm độc thảo cùng Mộc Miểu Miểu một lần nữa tìm tới chỗ tên mập, lúc tên mập nhìn thấy thảo dược sắc mặt cũng biến đổi, mồ hôi hột to như hạt đậu lập tức liền rơi xuống, run giọng nói: "Bà cô của ta ơi, ngươi lại là từ đâu tìm thấy đồ chơi này?"
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn Mộc Miểu Miểu, người sau lập tức tiến lên nói rõ lại lần nữa, long mày tên mập lập tức nhăn tít, nói: "Ngươi nói là, có đồ chơi của tiểu hài nhi?"
Mộc Miểu Miểu gật đầu, nói: "Đúng, hơn nữa cũng rất cũ nát! Cũng không biết đã chôn bao lâu."
Lông mày của Lưu Tam Pháo đã sắp thắt lại như dây thừng, nói: "Độc thảo này là cỏ Hồng Quán, là loại thảo dược có độc tính mạnh mẽ nhất, bề ngoài rất bình thường, đồng thời số lượng cùng với ít ỏi, chỉ có một số rất ít sách thuốc ghi chép lại, các ngươi không biết cũng không kỳ quái, dù sao các ngươi không phải là chuyên môn nghiên cứu độc vật, nhưng may là muội tử ngươi đã bảo toàn được bộ rễ, bằng không các ngươi cũng đã trúng độc rồi!"
Mộc Miểu Miểu nghe xong nhất thời vô cùng sợ hãi, vỗ ngực, cảm tạ linh cảm của bản thân, bằng không mình chết thế nào cũng không biết, nhưng sau đó, Mộc Miểu Miểu lại buồn bực hỏi: "Nếu như hiếm gặp ít như thế, thì tại sao ngươi lại biết?"
Lưu Tam Pháo hận không thể cho mình một cái tát, cứng miệng nói: "Ta trùng hợp từng thấy, trùng hợp!"
Mộc Miểu Miểu đơn thuần tin tưởng, còn cảm thán một câu: "Tên mập, không nghĩ tới ngươi còn bác học thấy nhiều biết rộng như vậy!"
Nụ cười của Lưu Tam Pháo càng thêm lúng túng, thỉnh thoảng còn nhìn nhìn Hàn Phỉ, thấy nàng tựa hồ không nghe thấy bọn họ nói chuyện mà yên lòng.
Lúc này, Hàn Phỉ cầm cái trống bỏi, đột nhiên đứng lên, lấy ra giấy bút, dùng một viên than củi trực tiếp vẽ trên giấy, Mộc Miểu Miểu cùng tên mập cũng lại gần, chỉ nhìn Hàn Phỉ vẽ ra một đồ án tương tự với đồ án Lục Mang Tinh.
Mộc Miểu Miểu kinh ngạc nói: "Ngài đang vẽ cái gì thế?"
Hàn Phỉ chỉ chỉ mấy vị trí trên giấy, nói: "Ngươi xem, đây là mấy nơi là có độc thảo cùng đồ chơi, vị trí đều là ở rìa thôn làng, nối tiếp chúng lại, đây là quỹ tích cũng lộ tuyến, liền biến thành đồ án này."
Lưu Tam Pháo cầm trang giấy, nhìn kỹ, thỉnh thoảng xoay qua nghiên cứu, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, nói: "Đây, đây là.."
Hàn Phỉ tiếplời: "Đúng, đây là một trận pháp."
Ngón tay Lưu Tam Pháo run rẩy một hồi, nói: "Ông trời của ta ơi! Cái này không chỉ là thí nghiệm thông thường a! Cái này, đây là muốn làm động tác lớn nha!"
Mộc Miểu Miểu thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Phỉ, lại nhìn về phía Lưu Tam Pháo, căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Đây là trận pháp gì?"
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Hại người."
Lưu Tam Pháo căm phẫn sục sôi nói: "Ở nơi này là hại người! Đây là bẫy người a! Làm như vậy sẽ bị trời phạt a! Chết rồi cũng phải đày xuống địa ngục!"
Mộc Miểu Miểu có chút thấp thỏm bất an, nói: "Trận pháp này rất lợi hại phải không?"
Hàn Phỉ đón đến, ánh mắt trở nên sắc bén, nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, e là lần luân hồi này, không phải là ba mươi năm nữa."
Lưu Tam Pháo khẽ cắn răng, nói: "Nghiêm trưởng lão sợ là muốn triệt để dựa vào thứ này để vươn mình! Không được, không thể tiếp tục như vậy, ta vừa tính toán thời gian, sau ba ngày, là ngay thiên cẩu nuốt mặt trăng, đến lúc đó, buổi trưa ba khắc là thời gian tốt nhất, chúng ta sẽ mở quan tài!"
Hàn Phỉ không trả lời, chỉ là trong đầu vẫn hiện ra từng món đồ chơi của tiểu hài tử, nàng không hiểu nếu như dùng những thứ này làm mắt của trận pháp, vậy vì sao phải dung đồ chơi của tiểu hài nhi để chôn lấp? Trong này có cái gì đặc biệt sao?
Trực giác nói cho Hàn Phỉ biết, nếu như có thể nghĩ thông suốt điểm này nàng sẽ tìm ra được tất cả bí ẩn, nhưng cùng lúc, nàng cũng sẽ mất đi một thứ gì đó.
Chỉ là.. Đến cùng là người nào?
Cũng trong lúc đó, một bên khác, trong một huyệt động tối đen, có một thân ảnh đặc biệt âm u đang tọa thiền trong bóng tối, không gian vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở thô nặng, cặp mắt tinh hồng đột nhiên mở ra, dường như muốn nhỏ máu.
"Kẻ nào dám động vào tuyệt sát độc trận của lão phu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.