Chương trước
Chương sau
Trịnh Quản Sự vô cùng tùy ý nói: "Thôn dân thôn này trùng hợp lại phù hợp với yêu cầu, nên được lựa chọn."
Hàn Yên hỏi nhiều thêm một câu: "Là phù hợp với yêu cầu gì?"
Trịnh Quản Sự cẩn thận ngẫm lại, nói: "Nói đến cũng thấy kỳ quái, thôn dân thôn này vô cùng cường tráng, mỗi một người đều giống như võ sĩ vậy, Nghiêm trưởng lão liền xác định người của thôn này thành dược nhân."
Hàn Yên có chút để bụng, nói: "Cường tráng dị thường?"
Trịnh Quản Sự gật đầu, nói: "Đúng, có điều cũng chỉ là những phu tử thô bỉ trong núi thôi, cường tráng cũng chính là do làm việc nhà nông luyện ra, thật sự là không ra gì, có thể được Nghiêm trưởng lão chọn trúng thì chính là phúc phận của bọn chúng, tất cả sẽ phải chết khi độc dược trên thân chúng được hoàn thành!"
Lúc Trịnh Quản Sự đang nói mấy lời này, trong mắt đều là vẻ cuồng nhiệt sùng kính, loại tâm tình này vô cùng mãnh liệt, thậm chí không có chút nào chống cự bài xích danh tiếng của Vạn Cổ Cốc.
Trong lòng Hàn Yên cười lạnh một tiếng, cũng không cảm thấy dị thường nào, nội bộ của Trung Thảo Đường sớm đã bị Vạn Cổ Cốc thẩm thấu, ngay cả người chưởng quản cũng bị thu mua thất thất bát bát, Trung Thảo Đường đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc, mà những năm này, Vạn Cổ Cốc vẫn không lộ liễu, chính là vì việc này, người đời cũng không thể nào đoán được, đường đường là Trung Thảo đường của giới y sư lại có quan hệ với khối u ác tính Vạn Cổ Cốc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Yên lại chắc chắn như vậy, nàng bái sư làm môn hạ của Đại Trưởng lão của Vạn Cổ Cốc, vì thế ở Vạn Cổ Cốc, Hàn Yên có thể nói là được trời cao chăm sóc, cũng bởi vì nàng nắm giữ năng khiếu chế độc 'Trăm năm khó gặp một lần', nhưng trên thực tế, Hàn Yên hết sức rõ ràng năng khiếu này làm thế nào mà có. Cùng với việ, nàng phải trả cái giá lớn ra sao.
Hàn Yên cười lạnh trong lòng, đè lại oán hận của bản thân, nhưng cũng quên mất vấn đề vừa mới nghĩ tới, trực tiếp không chào hỏi liền rời đi.
Trịnh Quản Sự lưu lại không hiểu ra sao, vị Hàn Yên cô nương mang nhiều kì vọng này ngược lại là âm tình khó dò vô cùng, có điều đây cũng không phải là chuyện hắn có thể quản, trên thực tế, có thể ở nơi này tình cờ gặp Hàn Yên đối với Trịnh Quản Sự mà nói còn có một tia thụ sủng nhược kinh.
Trên thực tế, vị trí của Hàn Yên ở Trung Thảo đường cùng Vạn Cổ Cốc so với nàng nghĩ còn cao hơn một ít, sư phụ nàng thân là Đại Trưởng Lão, có thể nói là ở Vạn Cổ Cốc, địa vị dưới một người trên vạn người, mà Trung Thảo đường bị Vạn Cổ Cốc thẩm thấu tự nhiên là cũng lấy hắn làm đầu, địa vị của Hàn Yên có thể nói chính là quan môn đệ tử của Đại Trưởng Lão.
Vì thế giải đấu Y Thánh lần này, chính là vì Hàn Yên tạo thế, vận dụng trận đấu, triệu tập nhiều thanh niên tài tuấn đến thi đấu toàn bộ đều là vì một quan môn đệ tử như thế, tất cả mọi người biết rõ Hàn Yên được sủng ái cao bao nhiêu, tất nhiên là sẽ không dễ dàng đắc tội với nàng.
Trịnh Quản Sự suy nghĩ lại thái độ trước sau của mình một chút cũng không có nửa phần không cung kính, liền an tâm, tùy tiện đào một cái hố chôn thi thể đi là tốt rồi, hắn còn có việc khác phải đi xử lý.
Lúc này, mấy người Hàn Phỉ đang ở trong thôn hoàn toàn không biết, cuộc tranh tài này từ đầu đến đuôi chính là một âm mưu, mà bọn họ chính là vật hi sinh cho âm mưu này.
Cừu Thanh Thư không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình, đó là một loại thất vọng thật lâu lại đột nhiên biến thành hi vọng, người hắn từng cho rằng không tồn tại, vậy mà đã xuất hiện.
Trong lòng Hàn Phỉ tràn đầy hổ thẹn, vì thế lúc được Cừu Thanh Thư nghênh tiếp về đến trong nhà, vốn định đàm luận thật tốt một phen, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy phòng ở của vị gọi là thôn trưởng này là một cái phòng rách nát bốn phía gió lùa, nàng vẫn bị khiếp sợ một trận.
Cừu Thanh Thư lúc này mới ý thức được nhà mình quá tàn tạ, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, nói: "Thật không tiện, trong nhà hơi lạnh lẽo, thất lễ."
Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, bàn tay rủ xuống cũng nắm chặt.
Đây là Long Y a, là Long Y đứng đầu chín quân đấy! Là đội quân anh dũng thiện chiến nhất dưới trướng của nàng! Đã có lúc, Long Y Quân uy danh truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, khiến địch nhân nghe tiếng đã sợ mất mật, gần như còn chưa ra tay đã trực tiếp đầu hàng, chỉ vì, bọn họ quá mạnh mẽ.
Loại mạnh mẽ này cũng không phải dựa vào cơ quan, dựa vào Độc Thuật hoặc trận pháp, Long Y quân mạnh ở chỗ tố chất thân thể Tiên Thiên của bọn họ, khí lực cùng thực lực hầu như vượt qua tất cả thường nhân, còn giá trị võ lực, hầu như đều là trình độ nhất lưu, tùy tiện xách ra một người cũng đều là một hảo thủ hộ viện, chứ nói gì là cả một đội quân. Đó thuần túy chính là dùng giá trị võ lực nghiền ép.
Thêm vào trận pháp cùng vũ khí gia trì, khiến Long Y quân cường đại không thể phá hủy, cho nên mới trở thành đội quân đứng đầu chín quân, có thể coi chính là đội quân tinh nhuệ nhất dưới tay Hàn Phỉ, bọn họ được vô số người sùng kính cùng chiêm ngưỡng, tuyệt đối không phải là dáng vẻ hiện tại, nghèo đói cùng tật bệnh, thậm chí ngay cả sinh tồn cũng không làm được, chứ đừng nói đến những cái khác!
Hàn Phỉ cơ hồ là lấy ra tất cả lực trấn định của mình mới không khiến cho sắc mặt biến hóa, trong lòng nàng đau đớn vô cùng, nhìn từng khuôn mặt mặt gầy đến mức nàng không có cách nào nhìn thẳng, thậm chí có chút nghẹt thở.
Là nàng, nợ bọn họ.
Cừu Thanh Thư không biết giờ khắc này nội tâm Hàn Phỉ đang bị dày vò, hắn còn có chút bất an, sợ gian nhà đơn sơ này của hắn không thể lưu lại hi vọng mỏng manh là nàng.
Rốt cục, Hàn Phỉ khàn giọng mở miệng: "Không sao, chúng ta từ từ nói chuyện."
Cừu Thanh Thư vội vã chuyển ra hai cái ghế nhìn có vẻ hoàn hảo nhất, cùng hai cái ly sứ được hắn cất kĩ, rót cho Hàn Phỉ một ly nước, nhưng lại do dự không đưa cho Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ nhìn thấy hắn do dự, nói: "Làm sao thế?"
Cừu Thanh Thư có chút khó nói: "Ngài, ngài hay là đừng uống, nước nơi này.."
Hàn Phỉ hiểu ra, hé miệng nói: "Đưa cho ta."
Thấy Hàn Phỉ kiên trì, Cừu Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là đưa ly sứ tới, Hàn Phỉ cúi đầu nhìn, chỉ là một bát nước sôi bình thường thôi, nàng trực tiếp ngửa đầu uống vào.
Sắc mặt Cừu Thanh Thư có chút thay đổi, những đại phu đã từng đến đây, mỗi một người đều coi bọn hắn giống như thạch tín vậy, ngay cả bọn họ cung cấp bất kỳ vật gì cũng đều bị cự tuyệt, còn dung rất nhiều ác ngôn ác ngữ từ chối lòng tốt của họ, lâu dần, mọi người liền tương đối căm ghét đối với mấy đại phu mang tiếng đến chữa bệnh kì thực là đến tìm danh tiếng này.
Cảm giác một bầu máu nóng dán ngay vào mông lạnh này không ai là thích cả, những đại phu kia đâu phải thật sự muốn cứu bọn họ!
Hiện tại, Hàn Phỉ có thể không hề chần chờ uống nước của họ, không mang theo bất kỳ do dự nào, điều này so với những lời nói đại nghĩa lẫm nhiên thì tốt hơn nhiều! Chí ít thiện ý như vậy, càng thêm chân thực, cũng càng làm người tin tưởng.
Hàn Phỉ thả cái chén không xuống, lau lau vệt nước trên khóe miệng, nói: "Nguồn nước không có độc, độc của các ngươi là sao, có chuyện gì xảy ra?"
Cừu Thanh Thư 'a' một tiếng, kinh hãi đến biến sắc nói: "Cái gì? Ngài, ngài vừa nói, độc?"
Vẻ mặt Hàn Phỉ rất nghiêm túc, gật đầu.
"Đúng vậy, độc."
Cừu Thanh Thư há hốc mồm, nói: "Cái này, sao lại là độc? Làm sao lại có loại độc lợi hại như vậy, có thể khống chế cả thời gian tử vong, thậm chí không có ngoại lệ, tất cả đều trúng độc?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.