Chương trước
Chương sau
Lý do này trong nháy mắt được tất cả mọi người tán thành, Hàn Phỉ nhất định là ái mộ Bách Lý Hoàng Đế, mới không vui như vậy!
"Các ngươi có thời gian thảo luận về ta như thế, không bằng suy nghĩ thật kỹ xem nên đối phó với cửa ải cuối cùng như thế nào."
Thanh âm lãnh đạm vang lên từ trên đỉnh đầu, bốn người đều giật mình, đồng loạt đứng dậy, lúng túng cười.
"Ngươi, ngươi đã đi ra a!"
Lưu Tam Pháo gãi gãi bụng, thật không tiện nói, vừa rồi hắn là người phát biểu nhiều nhất nha, cũng không biết Hàn Phỉ nghe thấy bao nhiêu, làm cho hắn có chút chột dạ.
Hàn Phỉ liếc tên mập một chút, hắn lập tức giật mình, tìm cớ bận bịu rời đi, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng nói có việc phải làm, còn sót lại Đậu Dương Phong vốn cũng muốn rời đi, nhưng nghĩ đến còn có chuyện muốn báo cáo, đành kiên trì đứng lại.
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn Đậu Dương Phong đang đứng nghiêm, nói: "Tất cả đã làm xong hết rồi?"
Đậu Dương Phong vội vàng nói: "Công tượng cũng đã khởi công! Không bao lâu nữa là có thể hoàn công!"
Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Năng lực thu thập tin tức của ngươi cũng không tệ."
Đậu Dương Phong có chút chột dạ nói: "Đâu có đâu có, chỉ là bình thường có thói quen tìm hiểu tin tức, không thể nói là lợi hại, chỉ là chút thủ đoạn lừa người.."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nói: "Thay ta làm một chuyện."
Đậu Dương Phong nghi hoặc, nói: "Chuyện gì?"
Hàn Phỉ thì thầm mấy câu, Đậu Dương Phong lập tức trợn mắt lên, lắp ba lắp bắp nói: "Thật, thật sao?"
"Ừ, đi thôi, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi thứ tốt."
"Có thể, nhưng mà.."
"Sau khi trở về, ta sẽ cho ngươi một thân phận."
Câu nói này khiến tim Đậu Dương Phong đập thình thịch, hiện tại hắn từ trong chợ đen đi ra, nhưng cuối cùng, hắn vẫn còn là người của Hắc Thị, hắn còn chưa triệt để thoát ly khỏi nơi đó, vì thế đối với hắn mà nói, một thân phận quang minh chính đại là vô cùng trọng yếu.
Nghĩ tới chỗ này, Đậu Dương Phong khẽ cắn răng, mạnh mẽ gật đầu: "Được! Ta sẽ nhanh chóng trở về!"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ta chờ ngươi trở lại."
Rất nhanh, Đậu Dương Phong vô cùng nhiệt tình rời khỏi nơi này, hoàn thành nhiệm vụ Hàn Phỉ giao phó. Nhưng, Hàn Phỉ vẫn không an tâm. Tựa hồ, nàng không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ phát động chiến tranh, sẽ đi tới Minh Quốc. Mà giờ khắc này Hàn Phỉ vẫn không xác định được Tiểu Bạch là Bách Lý Mân Tu, hay là Vân Hỏa của ngàn năm trước.
Nghĩ đến A Hỏa, tâm tình của Hàn Phỉ cũng có chút phức tạp.
Đời trước, đời này, nàng tựa hồ cũng đều có lỗi với hắn.
Hàn Phỉ thở dài, nếu hiện tại Bách Lý Mân Tu là Vân Hỏa, vậy nhất định sẽ nhận ra được nàng ở đây, đây là cảm ứng chỉ thuộc về thần nữ cùng Thần Vệ, một mặt, Hàn Phỉ cũng nhớ Vân Hỏa, mặt khác, nàng lại không thể đối diện với hắn.
Ngàn năm trước, nàng đã nợ hắn. Chữ tình khó giải.
Hàn Phỉ chỉnh lại tâm tư, nàng biết mình trì hoãn thời gian ở Minh Quốc đã nhiều lắm rồi, nàng cần mau chóng giải quyết chuyện ở chỗ này, sau đó trở về Hàn Linh, cầm lại thứ đã từng là của nàng, bằng không hiện tại nàng không thể đối kháng với tổng hệ thống, nhất là lúc nàng phát hiện ra tổng hệ thống trở thành Hoàng đế Minh Quốc, nàng càng thêm không an lòng.
Mà từ lúc Tần Triệt rời đi, đã qua năm ngày, nhưng lại không có chút tin tức nào của hắn, mặc dù biết Vân Hỏa phát động chiến tranh, tất yếu Tần Triệt sẽ lưu ở Hàn Linh, có thể.. Hàn Phỉ vẫn nhịn không được lo âu.
Vứt bỏ hết thảy tâm tư, Hàn Phỉ chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị ứng đối với cửa ải cuối cùng.
Đến lúc cửa ải cuối cùng đến, người nào cũng không nghĩ tới, thậm chí.. ai cũng không thể tiếp nhận.
Hàn Phỉ cùng với hai mươi người còn lại được đưa tới một đỉnh núi hoang vu, sau khi trải qua con đường dài mà gian nguy, bọn họ đến một chỗ, một nơi gọi là thôn Hoàng Tuyền.
Mà ở trong thôn này, đứng như cái tên của nó vậy, người ở đây đều sống không quá ba mươi tuổi, trước lúc ba mươi, thân thể bọn họ đều sẽ cực kỳ ngứa ngáy, cả người mọc đầy mụn mủ bọc, cơn ngứa ngáy khiến họ tự mình cào ra một thân huyết nhục mơ hồ. Đây là một loại bệnh truyền nhiễm, đồng thời bệnh này rất khó giải, người sống trong thôn này ngay từ đầu sẽ biết mình sẽ chết, từ lúc vừa ra đời liền nhất định tử vong, mà tình trạng tử vong còn vô cùng đáng sợ, dù cho chạy khỏi thôn làng cũng không thể trốn thoát bệnh này, thậm chí còn sẽ truyền nhiễm cho người ở chung với bọn họ.
Lâu dần, toàn bộ đường ra vào nơi này bị phong bế hoàn toàn, cấm đoán ra ngoài, tương đương với đem người trong thôn Hoàng Tuyền đuổi tận giết tuyệt, muốn bọn họ miễn cưỡng chờ chết ở đây. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong không khí, chỉ cần đến cửa thôn, hai mươi người dự thi cũng đều có thể ngửi thấy được mùi vị chết chóc trong không khí.
Người ở đây, trong mắt toàn bộ đều là chết lặng, toàn bộ đều giống như đã chết, không có bất kỳ hi vọng cùng chờ mong gì đối với cuộc sống, hy vọng lớn nhất của bọn họ chính là trước khi chết, có thể sinh ra đời tiếp theo, khiến thôn này không đến nỗi tuyệt diệt, còn lại? Bọn họ không có tư cách hy vọng xa vời.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy những hài tử phờ phạc nằm úp sấp ở đầu thôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều là vẻ chết lặng, trong lòng nàng có chút không đành.
Trong hai mươi người dự thi có người đã từng nghe nói về thôn này, lúc đến tận nơi mới nhận ra, la hét: "Các ngươi mang chúng ta tới cái thôn xúi quẩy này làm cái gì? Người ở đây đều không thể cứu được! Còn có bệnh truyền nhiễm! Các ngươi là muốn chúng ta chịu chết à!"
Trịnh Quản Sự cầm khăn tay che miệng mũi, nói: "Nơi này chính là địa điểm trắc thí cuối cùng."
"Ở cái nơi quỷ quái này thì có thể kiểm tra thế nào! Bệnh này căn bản không có thuốc nào cứu được! Những người này đều là bị ông trời nguyền rủa a! Không thể cứu! Đừng có lãng phí thời gian của mọi người!"
Mộc Miểu Miểu không nhịn được nói: "Bọn họ thật sự quá đáng thương.."
Trịnh Quản Sự nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộc Miểu Miểu, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng lại ẩn tàng rất khá, sau đó nói: "Bệnh truyền nhiễm ở thôn Hoàng Tuyền đúng là không thể trị, nhưng thân là một đại phu, một thầy thuốc, tuyệt đối không thể bởi vì một tật bệnh không thể chữa trị mà lựa chọn e sợ lùi bước, mỗi một người ở đây, chính là vì muốn cho bọn họ nắm giữ một viên thuốc nhân tâm, vì thế ở cửa thứ ba, rất đơn giản, chỉ cần an toàn ở trong thôn này sinh hoạt 7 ngày, liền có thể đủ để thông qua cửa ải, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, cửa ải này chỉ có thể có một người qua ải mà thôi."
Câu nói sau cùng của Trịnh Quản Sự có thâm ý sâu xa, còn cố ý quét mắt nhìn mấy người Hàn Phỉ một vòng.
Nghe thấy yêu cầu như thế, người biết rõ thôn Hoàng Tuyền lập tức thét lớn: "Đây rõ ràng chính là tới chịu chết! Ta mới không thèm ở chỗ này chờ chết! Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đại phu tới nơi này xem qua, nỗ lực cứu bọn họ, mong nhất cử thành danh, nhưng người đến đều không có ai có thể ra ngoài! Bọn họ đều chết ở chỗ này! Đừng cho là ta không biết, chỉ có thôn dân bản địa mới phát bệnh khi đủ ba mươi tuổi, nếu là ngoại nhân, không quá bảy ngày thì toàn thân đều sẽ chảy mủ mà chết! Người của Trung Thảo đường các ngươi coi thường người khác quá đáng!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều khiếp sợ, một loại hoảng sợ tràn ngập khắp nơi.
Mà Hàn Phỉ, lúc ánh mắt đảo qua những hài tử kia, nhìn thấy cánh tay lộ ra phía ngoài của bọn chúng, giống như có một đồ án mơ hồ, như ẩn như hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.