Tần Triệt tựa hồ có thể từ thần sắc sốt sắng của Hàn Phỉ thần mà cảm nhận được nàng lo lắng, vì thế hắn không chút do dự bắt đầu vận công điều tức, làm giảm tốc độc lưu thống của máu xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn chằm chằm những hoa văn kia, thời thời khắc khắc xiết chặt ngân châm trong tay, thấy hoa văn trên mặt Tần Triệt vì hắn điều tức không mở rộng thêm nữa mà thoáng thả lỏng một chút, nhưng nhưng trong lòng nàng vẫn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Tần Triệt tựa hồ cảm thấy thần tình quá cứng ngắc trên mặt Hàn Phỉ, trấn an nói nói: "Ta không sao."
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, nói: "Chàng có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thích hợp hay không?"
Tần Triệt lắc đầu.
Hàn Phỉ không nhịn được đưa tay chạm vào hoa văn trên mặt hắn, nhiệt độ nóng rực vừa rồi đã hạ xuống, khôi phục cảm giác man mát, dường như nhiệt độ kia chỉ là ảo giác phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, nhưng, Hàn Phỉ biết rõ không phải như vậy.
Đồ đằng hoa Mạn Châu Sa, đã lớn hơn.
Nó vốn chỉ uốn lượn ở đuôi mắt chỗ huyệt Thái Dương, giờ khắc này đã mở rộng phạm vi đến hơn nửa mắt, tựa hồ sắp chiếm cứ một nửa khuôn mặt, điều này khiến khuân mặt vốn anh tuấn của Tần Triệt nhiều them vài tia yêu khí. Đây, không phải là một dấu hiệu tốt.
Hàn Phỉ cắn cắn môi, nói: "Tại sao lại như vậy.."
Hàn phỉ nóng nảy, không nhịn được lại gặm ngón tay, lông mày cau chặt, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919456/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.