Chương trước
Chương sau
Tần Triệt tựa hồ có thể từ thần sắc sốt sắng của Hàn Phỉ thần mà cảm nhận được nàng lo lắng, vì thế hắn không chút do dự bắt đầu vận công điều tức, làm giảm tốc độc lưu thống của máu xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn chằm chằm những hoa văn kia, thời thời khắc khắc xiết chặt ngân châm trong tay, thấy hoa văn trên mặt Tần Triệt vì hắn điều tức không mở rộng thêm nữa mà thoáng thả lỏng một chút, nhưng nhưng trong lòng nàng vẫn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Tần Triệt tựa hồ cảm thấy thần tình quá cứng ngắc trên mặt Hàn Phỉ, trấn an nói nói: "Ta không sao."
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, nói: "Chàng có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thích hợp hay không?"
Tần Triệt lắc đầu.
Hàn Phỉ không nhịn được đưa tay chạm vào hoa văn trên mặt hắn, nhiệt độ nóng rực vừa rồi đã hạ xuống, khôi phục cảm giác man mát, dường như nhiệt độ kia chỉ là ảo giác phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, nhưng, Hàn Phỉ biết rõ không phải như vậy.
Đồ đằng hoa Mạn Châu Sa, đã lớn hơn.
Nó vốn chỉ uốn lượn ở đuôi mắt chỗ huyệt Thái Dương, giờ khắc này đã mở rộng phạm vi đến hơn nửa mắt, tựa hồ sắp chiếm cứ một nửa khuôn mặt, điều này khiến khuân mặt vốn anh tuấn của Tần Triệt nhiều them vài tia yêu khí. Đây, không phải là một dấu hiệu tốt.
Hàn Phỉ cắn cắn môi, nói: "Tại sao lại như vậy.."
Hàn phỉ nóng nảy, không nhịn được lại gặm ngón tay, lông mày cau chặt, nói đến mới thấy, hoa văn trên mặt Tần Triệt thực ra là có liên quan đến nàng.
Ngàn năm trước, hắn đã phát lời thề độc, hoa văn trên mặt chính là biểu tượng cho lời thề kia.
Hàn Phỉ không thể khắc chế bản thân không nghĩ chuyện năm đó, mãi đến tận khi gáy nàng bị một bàn tay đè lại, sau đó dùng lực, ấn đầu nàng dựa vào một lồng ngực ấm áp.
Giọng nói của Tần Triệt mang theo ngữ khí khẳng định cùng động viên vang lên trên đỉnh đầu nàng.
"Ta không sao, đừng lo lắng."
Hàn Phỉ tựa ở trên lồng ngực của hắn, thân thể vốn cứng ngắc cũng bắt đầu mềm lại, chóp mũi đều tràn ngập mùi hương của hắn, làm người an tâm.
"Ta sợ hãi."
Tần Triệt nghe thấy trong giọng nói của nàng, dù đã cật lực trấn định, nhưng vẫn đang lộ ra vẻ run rẩy.
Hắn có chút đau lòng, vuốt mái tóc nàng, nhấn mạnh: "Ta không sao."
Tần Triệt tựa hồ muốn dùng ba chữ này để động viên Hàn Phỉ.
"Năm đó.."
"Việc năm đó không thể trách bất luận người nào."
"Nhưng.."
"Nàng không cần đem đổ hết mọi chuyện lên người mình."
"Chàng.. haizzz."
Sau một khắc, Hàn Phỉ vẫn không thể nói them gì, cằm nàng bị nhấc lên, đôi môi bị che kín, mà gương mặt anh tuấn của Tần Triệt đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của nàng.
Nếu như lời nói không thể làm nàng an tâm, vậy chỉ có thể dùng hành động thực tế để diễn tả.
Nụ hôn từ từ thâm nhập, môi lưỡi hắn hầu như xâm chiếm toàn bộ khoang miệng của nàng, mỗi một tấc mỗi một phần cũng đều không buông tha. Hương vị ngọt ngào của nàng làm hắn luôn cảm thấy thưởng thức không đủ, thậm chí muốn, càng thâm nhập, càng them mật thiết.
Lúc bầu không khí từ từ mất khống chế, cánh tay Hàn Phỉ không nhịn được ôm lấy cổ Tần Triệt, thần chí của nàng bắt đầu hoảng hốt, trước mắt như bị phủ một tầng vụ thủy, không thấy rõ, lo lắng vốn xoay quanh trong đầu cũng không biết biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại khí tức của hắn. Vốn đã trải qua sự giao hòa, thân thể bắt đầu không thể khống chế mà mềm nhũn, nếu không phải có cánh tay của Tần Triệt mạnh mẽ ôm lấy, e là giờ khắc này ngay cả đứng thẳng Hàn Phỉ củng không làm được.
Vào lúc sắp mất khống chế, Tần Triệt đẩy Hàn Phỉ ra, hô hấp thô nặng, trong đôi mắt còn lập loè khát vọng nguyên thủy nhất, giờ khắc này hắn đang cật lực áp chế kích động của bản thân.
Hô hấp của Hàn Phỉ cũng có chút khó khăn, nhưng vẻ mặt nàng lại tràn ngập sung sướng, tựa hồ nhìn thấy Tần Triệt mất khống chế là một chuyện rất cao hứng.
"Thật không có chuyện gì sao?"
Hàn Phỉ ung dung thong thả nói.
Ánh mắt Tần Triệt lại tối đi một chút.
Hàn Phỉ còn ngại châm lửa không đủ, lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm môi mình, động tác mang theo một loại mị hoặc mạnh mẽ.
Hô hấp của Tần Triệt càng nặng.
Hàn Phỉ cười một cái, kề sát vào một chút, đột nhiên đưa tay ôm cổ Tần Triệt, kéo hắn xuống thấp, sau đó lại in một nụ hôn lên môi hắn.
Tần Triệt tựa hồ không dự liệu được Hàn Phỉ sẽ có động tác lớn mật như thế, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt, sắc mặt đều là kinh ngạc.
Bộ dnags này của hắn có mấy phần đáng yêu bình thường khó gặp.
Hàn Phỉ duỗi đầu lưỡi liếm môi mỏng của hắn một hồi, cũng không đi vào, chỉ là hơi qua một cái, ngay lúc Tần Triệt muốn đổi khách làm chủ cứng rắn hôn nàng, Hàn Phỉ lại đột nhiên lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của hai người, cũng xua đi cảm giác ái muội.
Hàn Phỉ lau lau miệng, cười nói: "Ta buồn ngủ rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, Hàn Phỉ xoay người đi về phía giường, vô cùng tự nhiên nằm ở trên đó, còn đắp chăn lên người vô cùng chặt chẽ.
Tần Triệt cứ như vậy đứng tại chỗ, nhìn Hàn Phỉ thản nhiên nhắm mắt lại, tựa hồ liền muốn ngủ. Hắn trầm thấp thở dài, vì Hàn Phỉ bướng bỉnh mà cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng, hắn nguyện ý sủng ái nàng như thế.
Ngay cả nơi nào đó trên thân thể hắn quật khởi.. Nhịn một chút liền qua thôi, phụ cận nơi này có một dòng sông nhỏ, thôi đành dùng nước lạnh giải quyết vậy, Tần Triệt tính toán như thế.
Sau đó Tần Triệt thổi tắt ngọn nến cho Hàn Phỉ, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Ngay lúc Tần Triệt xoay người chuẩn bị rời đi, Hàn Phỉ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nàng ở trong bóng tối sáng ngời như một ngôi sao, trong đó còn mang theo vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "A Linh, ta sẽ không để chàng xảy ra chuyện gì."
Tần Triệt trầm mặc, bóng lưng hắn đứng đó, tựa hồ có mấy phần đơn bạc.
Một lúc lâu sau, trong không khí truyền đến tiếng cười trầm thấp của hắn, nói: "Được."
Tần Triệt rời phòng, Hàn Phỉ xoay người, tựa hồ thực sự ngủ thiếp đi.
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, Tần Triệt đột nhiên che miệng, rất chặt, cố gắng kìm nén mọi thanh âm phát ra. Một tia máu, từ giữa các kẽ ngón tay hắn chậm rãi chảy xuống. Tần Triệt vội vã lắc mình rời đi, chỉ vì, hắn biết rõ, khứu giác của Hàn Phỉ nhạy bén ra sao.
Đợi khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở bên ngoài, giờ khắc này, trên mặt Tần Triệt không đeo mặt nạ, có thể rõ ràng nhìn thấy đồ đằng kia lại một lần nữa phát hồng nóng lên.
Nhưng giờ khắc này Tần Triệt, đã không có khí lực điều chỉnh dòng máu của mình, hắn dựa lưng vào trên một cái cây, thân thể chậm rãi trượt xuống, ngay cả khí lực chống đỡ bản thân đứng thẳng cũng đều không có.
Hô hấp của Tần Triệt rất nặng, cả khuôn mặt cũng tái nhợt đến kịch liệt, càng làm đồ đằng kia thêm khủng bố.
Da trắng bệch, đồ đằng lại đỏ đến phát sáng.
Mà trong người hắn, đã loạn tung lên.
Tần Triệt ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười khổ như có như không, tự mình lẩm bẩm: "Vẫn là bất cẩn.."
Vốn cho là, không thể phát tác nhanh như vậy, không nghĩ tới thời gian càng ngày càng gấp rút. Nhưng hắn còn có quá nhiều chuyện chưa làm.
Hắn còn chưa chuộc được tội nghiệt của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.