Chương trước
Chương sau
Có người trực tiếp mở đường, đi trước dẫn bốn người Hàn Phỉ cùng Đậu Dương Phong rời đi, cũng thành công ngăn cách tầm mắt dòm ngó của những người kia.
Dọc theo đường đi Đậu Dương Phong đều lo lắng đề phòng, phải biết rõ đây là ông chủ của hội bán đấu giá muốn gặp bọn họ a! Ông chủ trong truyền thuyết này có thể nói là tồn tại thần bí nhất trong Hắc thị, ai cũng chưa từng thấy bộ mặt thật sự, vẫn luôn ở hậu trường vận doanh, nhưng không có ai dám hoài nghi năng lực của Ông Trùm giấu mặt này.
Vậy mà hiện tại, ông chủ lại muốn tự mình tiếp kiến mấy tên nhà giàu mới nổi không kiến thức này!
Đúng vậy, đối với Đậu Dương Phong, không, là đối với tất cả mọi người mà nói, hành vi của Hàn Phỉ chính là một kẻ nhà giàu mới nổi a.
Hàn Phỉ không để ý xem người khác thấy nàng như thế nào, một đường duy trì tâm tình tốt đẹp đi đến trước cửa phòng, người dẫn đường dừng lại, cung kính hướng về phía cửa nói: "Ông chủ, khách nhân đã tới."
Bên trong không có âm thanh.
Người dẫn đường đẩy cửa ra, nói: "Khách nhân, các ngươi có thể đi vào."
Hàn Phỉ cất bước đi vào trước tiên, bên trong là một gian thư phòng cổ kính, phía trên còn trưng bày rất nhiều đồ cổ, đem lại cảm giác xa hoa, mà ở sau bàn có một bóng người đang ngồi, sau khi thấy Hàn Phỉ đi vào, liền đứng lên, đi tới.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy bóng người kia đi tới, sắc mặt liền có chút quái dị, nàng còn quay đầu liếc mắt nhìn Tần Triệt đứng phía sau, hắn cũng nhìn lại nàng, ánh mắt hai người tiếp xúc trong nháy mắt liền tách ra.
Sau khi xác nhận với Tần Triệt, Hàn Phỉ biết suy đoán của mình không sai.
Đó là một thân ảnh hết sức quen thuộc, quen thuộc đến mức Hàn Phỉ chỉ cần liếc mắt nhìn, dù cho trên mặt đối phương mang theo mặt nạ, nàng cũng có thể nhận ra được! Phi phi phi, chính Đại Hoàng Tử Điện Hạ Tần Mục sau khi bức cha thoái vị bất thành liền đào tẩu nha! Không nghĩ tới vị Đại Hoàng Tử này lại chạy trốn tới Minh Quốc, còn trở thành ông chủ hội bán đấu giá.
Tần Mục không biết thân phận mình một chút đã bị nhìn thấu, hắn còn tự thấy mình ngụy trang tốt vô cùng, sau đó đi tới, mở miệng nói: "Vị này nói vậy chính là khách nhân tôn quý của phòng đấu giá chúng ta, hoan nghênh đi tới hội đấu giá của bỉ nhân, không biết hàng hóa đấu giá có thể khiến khách nhân thỏa mãn hay không?"
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Hết sức hài lòng!"
Tần Mục càng thêm yên tâm, nó: "Khách nhân thỏa mãn như vậy là vinh hạnh cho phòng đấu giá chúng ta, bỉ nhân còn có một vụ giao dịch muốn cùng khách nhân bàn bạc."
Hàn Phỉ biết rõ, quả nhiên đã tiến vào đề tài chính, liền ho khan một hồi, nói: "Nói đi."
Ánh mắt Tần Mục lóe lên một tia Ám Quang, nói: "Bỉ nhân biết rõ trong tay khách nhân giữ một cái ly sứ, xin hỏi khách nhân có đồng ý bỏ đi thứ mình yêu thích hay không? Bỉ nhân nhất định sẽ lấy ra cái giá khiến khách nhân thỏa mãn."
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Giao dịch này tự nhiên là có thể, nhưng tiền thì, ta đây không thiếu, ta muốn lấy vật đổi vật."
Tần Mục tựa hồ suy tư một hồi, liền nghĩ đến vị khách nhân này trong khoảng thời gian ngắn tiêu tốn một khoản tiền kếch sù, tựa hồ cũng thật sự không phải là một người thiếu tiền, nhân tiện nói: "Có thể."
Hàn Phỉ càng nói thẳng: "Ta biết hội bán đấu giá đều có nhà kho, không biết ông chủ có thể mở nhà kho ra không? Trên tay ta còn có nhiều thứ, tin là ông chủ rất có hứng thú, chúng ta có thể tiến hành giao dịch."
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, nói: "Còn có đồ vật gì?"
Hàn Phỉ khẽ cười nói: "Vậy tự nhiên là phải xem đồ ông chủ ngài cất giữ có thể làm thương nghị hay không!"
Trong lòng Tần Mục lại một lần nữa đề cao cảnh giác đối với vị khách nhân thần bí này, người này nói năng kín kẽ không một lỗ hổng, tuyệt đối không phải là người bình thường, lúc trước hắn không hề động thủ, bây giờ suy nghĩ một chút ngược lại là một hành động sáng suốt, hiện tại hắn ngủ đông ở chỗ này, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì, bằng không hết thảy đều thành dã tràng xe cát.
Tần Mục tự mình đem mấy người Hàn Phỉ đến nhà kho, mỗi lần bán đấu giá tất nhiên họ sẽ không đem tất cả hàng hóa ra tiến hành đấu giá, đa số những thứ tốt đều bị người đến đấu giá chọn lấy, trừ phi giá trị quá to lớn nuốt không nổi đều được cất vào kho.
Vì thế những thứ được đặt trong kho hàng tất nhiên đều có giá trị liên thành, nếu như không phải là trước đây Hàn Phỉ bày ra một phen tài lực to lớn của nàng, Tần Mục cũng sẽ không tùy tiện đem người đến nhà kho.
Toàn bộ nhà kho đều bị phong bế, nguyên ngoài cửa đã có đến ba cái khóa, từng tầng ổ khóa còn có cơ quan khống chế, lúc Hàn Phi chính thức đi vào cũng bị đồ vật trưng bày bên trong thoáng làm cho kinh ngạc.
Nàng kinh ngạc không phải là do những thứ trân bảo này, mà kinh ngạc là vì Tần Mục nắm giữ thế lực ngầm lớn như vậy, muốn bán đấu giá quy mô tuyệt đối không thể không có chỗ dựa, hơn nữa đây đô thành của Minh Quốc, vậy chỗ dựa sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
"Làm sao, có hài lòng không?"
Thanh âm của Tần Mục đã kéo Hàn Phỉ thoát khỏi trầm tư, nàng trấn định nói: "Đồ ông chủ cất giữ thật là khiến ta mở mang tầm mắt."
Tần Mục rất thích được khích lệ như vậy, nói: "Đây là đương nhiên, khách nhân nói tới giao dịch là.."
Lời phía sau Tần Mục còn chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ hắn có ý gì.
Lúc này trong lòng Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư đều đổ mồ hôi hột, nếu như không phải là có tấm mặt nạ trên mặt, chỉ sợ vẻ kinh hoảng đã đã sớm bán đứng bọn họ, đây căn bản là cáo mượn oai hùm, bọn họ chỗ nào là xuất thân thế gia, ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không phải, vừa rồi những thứ đồ đấu giá đã tiêu hết mọi tài sản của họ, hiện tại bọn hắn chính là những kẻ nghèo hàn!
Nhưng Hàn Phỉ vẫn đang kiên trì đóng vai một kẻ có tiền vô cùng hoàn mỹ. Một khi không bỏ ra nổi tiền tài tương ứng, bọn họ ngay cả cửa cũng không ra nổi!
Ngữ khí của Hàn Phỉ vẫn bình tĩnh, nói: "Đây là tự nhiên, có điều trước tiên ta phải về nhà một chuyến, dù sao việc này còn cần cha ta làm chủ, lần này đến đây đã khiến ta tương đối thỏa mãn."
Trong lòng Tần Mục có tính toán, đây quả nhiên là tiểu thư thế gia ra cửa mở mang hiểu biết, không trách được lại có thể ra tay xa hoa như vậy, có điều các tiểu thư công tử thế gia này lại rất dễ hốt tiền, cũng tuyệt đối là một khách quen lớn.
Thái độ của Tần Mục càng nhiệt tình hơn, không có chút nào kiêu căng vì trước đây là Đại Hoàng Tử, từ sau khi bức thoái vị thất bại, địa vị cùng cuộc sống rớt xuống ngàn trượng đã sớm thay đổi hắn hoàn toàn, nếu còn duy trì vẻ kiêu căng của một vị Hoàng Tử lúc trước, sợ là đã sớm biến mất trên thế gian, hắn chỉ có thể thua một lần thôi, hắn sẽ không thua một lần nữa.
"Nếu muốn chiếm được những đồ tốt trên thị trường, mong rằng khách nhân nhanh chóng tiến hành giao dịch cùng bỉ nhân, trong phòng đấu giá bỉ nhân nhất định sẽ đem hết toàn lực thỏa mãn khách nhân."
Hàn Phỉ làm bộ vô cùng vui vẻ, gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ nói cho phụ thân biết."
Nói xong Hàn Phỉ còn ngáp một cái, nói: "Mệt mỏi quá, ta muốn trở về."
Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này liền liếc mắt nhìn Tần Triệt, hắn tiến lên một bước, hạ giọng nói: "Tiểu thư, nên trở về đi, lão gia sẽ lo lắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.