Chương trước
Chương sau
Thời gian từng chút trôi qua, thân thể Hàn Phỉ một lần nữa lại nóng lên, điều này có nghĩa là tình triều lần thứ ba đã bắt đầu.
Hàn Phỉ đột nhiên ghé sát vào mặt Tần Triệt, khoảng cách rất gần, nàng đè thấp giọng, nói: "Tìm đàn ông cho ta."
Câu nói này lập tức kíƈɦ ŧɦíƈɦ sắc mặt Tần Triệt biến đổi, từ chỗ do dự trở nên nguy hiểm.
"Hàn Phỉ, nàng có thể trừng phạt ta, nhưng khiêu chiến như vậy, tốt nhất nàng nên từ bỏ đi."
Hàn Phỉ cười đến mị hoặc, nói: "Khiêu chiến? Không, đây không phải là khiêu chiến, chàng biết tình huống thân thể ta, lần tình triều thứ ba, ta sẽ không vượt qua được, tìm đàn ông cho ta đi."
Tần Triệt cũng không cách nào nhịn được nữa, hắn vung tay lên, đè chặt Hàn Phỉ vào trong lồng ngực của mình, sau đó ôm Hàn Phỉ lên, nói: "Ta mang nàng rời khỏi nơi này."
Chí ít, hắn không hi vọng lúc bọn họ chính thức tiếp xúc thân mật, sẽ là ở chỗ như thế này.
Nhưng, Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Không kịp."
Bước chân Tần Triệt dừng lại, nói: "Nàng.."
Hàn Phỉ cầm lấy cổ áo hắn kéo xuống, sau đó hai đôi môi chạm vào nhau, Hàn Phỉ trực tiếp liền cưỡng hôn Tần Triệt.
Kĩ thuật hôn của nàng không quá thuần thục, nỗ lực cạy mở môi mỏng của hắn, nhưng thử mấy lần cũng đều thất bại, mà lúc này, tình triều rốt cục cũng đến.
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức phát hồng, mà Tần Triệt vẫn cứ không hề nhúc nhích.
Hàn Phỉ tức giận, rời khỏi môi hắn, gầm nhẹ nói: "Hoặc là chàng lên, hoặc là tìm nam nhân đến cho ta!"
Tần Triệt nắm lấy cằm Hàn Phỉ, sắc mặt hắn cũng không bình tĩnh, nói: "Ta không muốn thương tổn nàng."
Hàn Phỉ giãy dụa tránh thoát: "Léo nha léo nhéo làm cái gì! Ta sắp điên rồi!"
Hàn Phỉ không nhịn được đưa tay xé mở toàn bộ y phục của mình ra, thân hình kiều non của nàng cũng triệt để lộ ra.
Sắc mặt Tần Triệt cũng theo đó mà biến đổi.
"Ào ào ào!"
Tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Hàn Phỉ lại ngã vào trong nước, bọt nước tung lên rất cao, đầu tóc cũng ướt sũng, nhưng nàng như thể không biết lạnh, nàng rất nóng, thân thể nóng vô cùng, mà trong lòng nàng, cũng bị hỏa nhiệt thiêu đốt,
Loại nóng bỏ kia đang thiêu đốt tất cả tín niệm cùng lí trí của nàng.
Không biết là người nào gỡ bỏ y phục của người nào.
Từng kiện y phục tung bay ở trên mặt nước, có hai thân ảnh đang dây dưa, đặc biệt thân mật.
Hàn Phỉ không nghĩ tới lần tình triều thứ ba sẽ mãnh liệt như thế, nàng căn bản không thể chống đỡ, nàng giống như con cá mắc cạn, hé miệng liều mạng hít thở, nhưng không khí tiến vào trong lá phổi vẫn không thể cứu vãn được lý trí của nàng, tay nàng mạnh mẽ cào vào lưng Tần Triệt, tạo thành từng đạo dấu vết.
Nàng dướn người lên, giống như không chịu nổi sự vui thích cực hạn do hắn mang đến.
"Tần Triệt.. Linh.." Nàng hỗn loạn gọi tên hắn.
Người này, người đang dán lên thân thể nàng, là người kiếp trước kiếp này nàng quan tâm nhất, là Hàn Linh, cũng là Tần Triệt của nàng. Chờ lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, rốt cục cũng đợi được hắn hoàn toàn quay về.
Đúng là, trận tình triều này xảy ra thật sự là làm cho người ta không ứng phó kịp, nhưng thời khắc này, Hàn Phỉ cũng không hối hận.
Tần Triệt đã triệt để phóng thích dã thú bị đè nén, động tác vốn muốn ôn nhu cuối cùng không chống cự nổi thân thể kiều nhuyễn mà bắt đầu trở nên kịch liệt.
Từng dấu vết đỏ tươi dấu vết lưu lại trên làn da trắng nõn, giống như từng đóa Tường Vi nở rộ, dưới ánh trăng càng thêm ám muội mà mê người.
Đôi mắt Hàn Phỉ thấm ra nước mắt, nàng chỉ có thể bị ép chịu đựng hoan du và âu yếm khổng lồ như thế, dường như từng dây thần kinh của nàng đều bị thiêu động vậy.
Tần Triệt rốt cục cam lòng ngẩng đầu lên, lý trí còn sót lại làm hắn thoáng dừng lại, hắn còn chưa quên, đời này, nàng vẫn còn hoàn hảo, sạch sẽ như Bạch Ngọc, mà bây giờ, khối Bạch Ngọc này đang nằm trong lồng ngực hắn, mặc cho hắn chà đạp.
Tràng cảnh như vậy, đã từng xuất hiện vô số lần, bọn họ từng lưu luyến ôn nhu, thân mật chung đụng như vậy, nhưng theo từng biến cố, lại chậm rãi đi xa.
Tần Triệt đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe mắt nàng, khàn khàn giọng nói: "Sẽ rất đau."
"Đau, đau bằng lầnta bị trường kiếm đâm vào người sao?"
Trước kia, ở trên sa trường, bụng nàng đã từng bị đâm một kiếm, máu tươi tuôn ra, trực tiếp nhuộm đỏ mắt hắn, khi đó, hắn triệt để phát điên, nắm chặt vũ khí trong tay, chém kẻ dám thương tổn nàng thành muôn mảnh, trận chiến đó, chiến thần Hàn Linh một trận liền thành danh.
Nhưng, đây là kí ức hắn không muốn nhớ lại nhất, không muốn nhớ lại lúc nàng bị thương.
Đôi mắt Tần Triệt càng đỏ, nói: "Sau này, ta sẽ không để nàng bị đau nữa."
Hàn Phỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."

Tùy theo mà đến chính là đau đớn một hồi, giống như làm cho người sống sờ sờ bị tê liệt.
Đau đến nỗi trong đầu Hàn Phỉ trở nên trắng xóa trong nháy mắt, nàng hé miệng, đến tiếng kêu cũng không phát ra được, chỉ có thể mạnh mẽ bấu chặt vào lưng hắn, phác hoạ ra vài vết máu.
Tần Triệt dừng lại, không dám nhúc nhích, giống như chờ cho nàng thích ứng.
Một lúc lâu sau, khi mọi đau đớn đã bị dược hiệu hòa tan, Tần Triệt biết rõ, đêm đó, chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiếng nước tí tách tí tách chưa bao giờ gián đoạn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng gầm nhẹ cùng tiếng kêu rên, giống như tiếng mèo con.
Dưới ánh trăng trong ngần, hai thân ảnh ở trong nước liên kết chặt chẽ giống như đắp lên hình dáng ông trời chúc phúc vậy, đẹp đến mức không gì tả nổi. Hàn Phỉ quên đi chính mình, cũng quên đi tất cả, nàng chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn hắn cho nàng, cuối cùng rồi sẽ viên mãn.
Đêm tối, còn rất sâu, hai bóng dáng kia thật lâu không tách rời.
Ngày hôm sau, lúc bầu không bị ánh mặt trời đầu tiên cắt ra, Mộc Miểu Miểu động động mí mắt, mông lung tỉnh lại, nhưng phát hiện bên cạnh mình đã trống không, nàng đưa tay sờ sờ, đã sớm lạnh.
Mộc Miểu Miểu ngốc một hồi, sau một khắc sắc mặt liền thay đổi, lập tức vươn mình xuống giường, nhưng khi nàng xác định người đeo mặt nạ cũng biến mất thì lại an tâm. Chỉ cần Ảnh công tử đi theo bên cạnh Hàn cô nương, vậy liền không có gì đáng sợ nữa.
Mộc Miểu Miểu duỗi cái lưng mỏi, vừa vặn gặp được Lâm Đình Tư đang đi ra, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó lại cùng ngại ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Lâm Đình Tư cảm giác mặt mình có chút hồng, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Mộc Miểu Miểu nhiều thêm một chút, ho khan hai tiếng, nói: "Mộc cô nương, ngươi, ngươi tỉnh rồi!"
Mộc Miểu Miểu cũng có chút ngượng ngùng gật đầu, nói: "Ừm."
Lâm Đình Tư nhìn hai bên một chút, hỏi: "Hàn cô nương cùng Ảnh công tử đâu rồi?"
Mộc Miểu Miểu lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, tỉnh dậy đã không thấy họ đâu nữa, chúng ta đi tìm đi."
Lâm Đình Tư đồng ý: "Được."
Hai người mới vừa đi ra khỏi gian phòng rách nát, đã nhìn thấy hai người xông tới trước mặt, chính là Hàn Phỉ cùng Tần Triệt.
Mộc Miểu Miểu kinh ngạc nói: "Hàn cô nương! Ảnh công tử! Sao hai người lại ra ngoài sớm thế?"
Hàn Phỉ lắc lắc ống trúc trên tay, nói: "Đi thu thập Lộ Thủy, các ngươi ngủ say quá, nên không gọi các ngươi dậy."
Hàn Phỉ nói cực kỳ tự nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng đã quên ánh mắt của nàng đã khỏi hẳn, cùng với cánh tay Tần Triệt như có như không đặt ở trên vòng eo bủn rủn của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.