Chương trước
Chương sau
Nhìn Hàn Phỉ cứ thế một đường theo người kia rời đi, Mộc Miểu Miểu đã triệt để không hiểu cử động của Hàn Phỉ, nói: "Hàn cô nương, không phải ngài nói phải chờ ở đây một chút sao? Làm sao lại đi ngay rồi?"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Tiếp tục chờ cũng không có gì hay."
"Cái gì?"
"Người đầu tiên hành động luôn có suy nghĩ đặc biệt, chúng ta không nghĩ ra, không có nghĩa là người khác cũng thế, chúng ta có thể tham khảo một chút."
Mộc Miểu Miểu một mặt cảm thấy Hàn Phỉ nói không sai, nhưng mặt khác nàng lại không khống chế được cảm thấy, dáng vẻ như vậy thật hèn hạ.. Mộc Miểu Miểu có chút chột dạ cùng Hàn Phỉ lén lút đi theo sau người trẻ tuổi kia.
Không thể không nói, dù mắt Hàn Phỉ không nhìn thấy nhưng vẫn đủ nhạy cảm dựa vào tiếng bước chân để đi theo, nhiều lần vì phòng ngừa bị phát hiện, bọn họ hết sức kéo dài khoảng cách, thường ở chỗ rẽ sẽ không thấy được người kia nữa, đơn giản chỉ cần bị Hàn Phỉ theo sát, dù thế nào cũng không tránh thoát.
Người trẻ tuổi kia dọc đường đi đều không hề phát hiện ra phía sau mình có thếm mấy vị khách không mời mà đến, thần sắc hắn kinh hỉ mà kích động vội vàng đi về phía nhà mình.
Lúc ba người Hàn Phỉ đi tới bên ngoài thành, nhìn thấy gian phòng trọ rách nát trước mặt, Mộc Miểu Miểu có chút hoài nghi nói: "Hàn cô nương, ngài xác định là nơi này sao?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng, phía trước có cái gì không?"
Mộc Miểu Miểu nuốt nước miếng, nói: "Một nhà trọ rách nát không giống chỗ cho người ở."
Hàn Phỉ thản nhiên, nói: "Vậy vào đi thôi."
Mộc Miểu Miểu há hốc mồm, nói: "Hàn cô nương, ngài chắc chắn sao?"
Hàn Phỉ không hề trả lời, mà trực tiếp đi về phía trước, người đeo mặt nạ cấp tốc cầm lấy tay Hàn Phỉ, tránh cho nàng va vào cái cây khô héo phía trước, vẻ mặt Hàn Phỉ hiện lên một vệt không tự nhiên, đối với những thứ hoàn toàn bất động này, nàng vẫn không thể phân rõ.
Người đeo mặt nạ đỡ tay Hàn Phỉ đi tới nhà trọ rách nát phía trước, còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa rách nát sắp rơi xuống đã bị đẩy ra, người trẻ tuổi kia đầy mặt cảnh giác nhìn Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ, nói: "Các ngươi là ai? Tìm ta có việc sao?"
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười thân thiện, nói: "Chào ngươi. Lần đầu gặp gỡ, ta tên là Huyễn Vũ."
Người trẻ tuổi bị thái độ có vẻ rất quen thuộc tự nhiên của Hàn Phỉ dọa cho phát sợ, trái lại càng thêm cảnh giác, nói: "Ta không quen biết ngươi. Tại sao lại đi theo ta?"
Nơi này hẻo lánh như thế, bình thường căn bản không có mấy người đến đây, làm sao lại đột nhiên xuất hiện bà người kỳ quái như thế? Nhất là người mang theo mặt nạ nkia, cảm giác khi bị hắn nhìn một chút thật sự giống như vừa bị gϊếŧ chết vậy, điều này khiến cho người trẻ tuổi không thể làm gì khác hơn là đặt ánh mắt lên người nữ nhân này, chỉ là nào ngờ, hắn càng nhìn Hàn Phỉ, thì ánh mắt nhìn hắn lại càng nguy hiểm, đây chính là đi đường nào cũng chết, mà người trẻ tuổi lại không biết chút nào.
"Ngươi là người dự thi đúng không?" Hàn Phỉ trực tiếp hỏi như vậy.
Người trẻ tuổi tuy nghi hoặc nhưng vẫn nói: "Đúng."

"Ngươi muốn đạt được thắng lợi?"
"Đúng."
"Ngươi muốn trở thành một đại phu danh tiếng xuất sắc chứ?"
"Đúng."
"Ngươi muốn hành y tế thế, cứu sống người bệnh chứ?"
"Phải!"
"Ngươi biết đề thi chính thức của ải thứ nhất rồi?"
"Đúng thế!"
Vừa nói xong, người trẻ tuổi liền há hốc mồm, đột nhiên che miệng, đôi mặt trợn to.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên có tiền đồ a."
Người trẻ tuổi có chút tức giận, nói: "Ngươi lôi kéo ta nói!"
Hàn Phỉ lắc đầu nói: "Không phải vậy."
Người trẻ tuổi quyết định không muốn gặp lại Hàn Phỉ, xoay người định đóng cửa lại, một cánh tay rắn chắc lập tức đưa qua, cứ như vậy nhẹ nhàng đè lại cửa gỗ, người trẻ tuổi dùng sức thế nào cũng không thể nhúc nhích nửa phần, hắn kinh hãi đến biến sắc nhìn về phía người đeo mặt nạ, chỉ thấy người đó nhàn nhạt nói: "Nói chuyện cẩn thận!"
Sau lưng người trẻ tuổi đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: "Chúng ta không có gì để nói! Ta cũng không biết gì hết! Ngươi thu tay lại đi!"
Hàn Phỉ ở một bên bình tĩnh nói: "Ngươi cần trợ giúp."
Người trẻ tuổi lập tức phủ quyết, nói: "Ta không cần trợ giúp gì hết! Các ngươi nhanh đi cho ta!"
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Ngươi chắc chắn chưa?"
Người trẻ tuổi vừa định nói 'rồi', nhưng lúc đối diện với vẻ mặt của Hàn Phỉ, hắn liền sửng sốt, suy nghĩ một hồi, hắn lại nhìn ba người này, nói: "Các ngươi cũng là người dự thi?"
Hàn Phỉ 'a' một tiếng.
Người trẻ tuổi thoáng thả lỏng chút, nói: "Nếu là người dự thi, thù nên tự mình độc lập hoàn thành đề thi."

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai. Vậy chúng ta đi."
Nói xong, Hàn Phỉ xoay người liền làm ra vẻ muốn rời khỏi, Mộc Miểu Miểu ở bên cạnh quả thực là há hốc mồm, hành động ngoài dự đoán của Hàn Phỉ như vậy thật là làm người mơ hồ, rõ ràng bọn họ đã mất công đi theo vài con phố, cũng suýt chút nữa làm mất dấu mới tìm lại đây, sao hiện tại lại muốn rời khỏi như thế?
Nhưng lần này Mộc Miểu Miểu thông minh cơ trí không hỏi ngay tại chỗ, mà ngoan ngoãn đi theo sau Hàn Phỉ, tựa như muốn cùng rời đi.
Người đeo mặt nạ rút tay về, cũng không thèm nhìn người trẻ tuổi kia một chút, theo Hàn Phỉ cùng đi.
Người trẻ tuổi thấy ba người không hiểu ra sao này vừa rồi còn kiên trì, bây giờ một lời không hợp liền xoay người rời đi, có chút không ứng phó kịp, trái lại không thể khống chế mà hô một tiếng: "Chờ chút!"
Đưa lưng về phía người trẻ tuổi, Hàn Phỉ nhẹ nhàng câu lên khóe môi, bước chân dừng lại, ngữ khí bình tĩnh nói: "Còn có chuyện gì?"
Người trẻ tuổi do dự một chút, nói: "Các ngươi nghĩ ra đáp án rồi sao?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Chuyện này không liên quan đến các hạ."
Người trẻ tuổi khẽ cắn răng, nói: "Các ngươi nhất định không nghĩ ra!"
Hàn Phỉ 'a' một tiếng, nói: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Phỉ lần thứ hai bước chân, lần này nàng đã đi mấy bước, đều sắp rời khỏi nơi này, trong lòng Mộc Miểu Miểu gấp gáp gần chết, người trẻ tuổi mới hô to: "Ngươi thật có thể giúp ta sao?"
Hàn Phỉ không dừng bước lại, nói: "Ta chỉ là một người mù, làm sao có thể trợ giúp ngươi được?"
Người trẻ tuổi cũng không tin, vội vã chạy đến trước mặt Hàn Phỉ, cản bọn họ lại, thở hồng hộc nói: "Ta nói cho các ngươi biết đáp án, các ngươi phải bảo đảm nhất định có thể giúp ta hoàn thành!"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta không bảo đảm, ta chỉ có thể nói sẽ tận lực, chỉ cần ta có thể hợp lệ vậy ngươi liền nhất định có thể."
Người trẻ tuổi giống như nghiêm túc suy nghĩ lời Hàn Phỉ nói, sau đó hạ quyết tâm, nói: "Ta đáp ứng! Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta có thể hợp tác!"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Vậy thì, hợp tác vui vẻ."
Người trẻ tuổi thở ra một hơi, nói: "Ta tên Lâm Đình Tư, là y sư sơ cấp!"
Hàn Phỉ chỉ chỉ Mộc Miểu Miểu nói: "Đây là Mộc Miểu Miểu, đây là Vô Ảnh, tên ta đã vừa mới nói."
Lâm Đình Tư liếc mắt nhìn Mộc Miểu Miểu thanh tú, sắc mặt có chút không tự nhiên, sau đó nhìn hai mắt người đeo mặt nạ đầy vẻ lạnh lùng, yên lặng nhớ kỹ tên bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.