Chương trước
Chương sau
Tật Phong nuốt nước mắt vào trong bụng, vạn phần khẩn cầu chủ nhân hắn mau mau trở về. Điều duy nhất khiến Tật Phong cảm thấy vui mừng là, tấu chương trình lên đều sẽ được đưa đi xử lý tốt rồi trả lại, điều này làm một Hoàng Đế giả như hắn tương đối an tâm một chút, không đến nỗi khiến cả đất nước cũng hỗn loạn.
Tật Phong là một Hoàng Đế giả, không có chút kɦoáı ƈảʍ khi được nắm giữ quyền lực, nếu có chỉ là nơm nớp lo sợ cùng kinh hoảng, không phải là hắn chi phối quyền lực, mà là hắn bị quyền lực chi phối, cũng không biết vì sao lại có nhiều người muốn ngồi lên vị trí này như vậy, nếu là hắn, có cho hắn cũng không thèm! Nhưng không thể để ai biết a, mệnh lệnh của chủ nhân không thể không nghe.
Nghĩ đến chủ nhân, Tật Phong không khỏi lo lắng, người chủ nhân này đột nhiên rời đi, cũng không hề thông báo cho bất kì ai, lưu lại một phong thư liền đi, ngay cả Ảnh Vệ cũng không mang theo, chủ nhân đến cùng có biết hiện tại mình là Hoàng Đế hay không, bên ngoài phần lớn là địch nhân muốn mưu đồ gây rối, kẻ ở trong chỗ tối ngầm tính toán, đếm không xuể!
Tật Phong lần thứ 108 thở dài, hắn cảm giác đầu mình cũng sắp trọc rồi, quả thực là quá hại tâm, cái tuổi này mà trên vai đã phải gánh vác trọng trách không nên có a! Tật Phong bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, chủ nhân hắn là từ khi nào thì bắt đầu trở nên biến ảo vô thường như thế? Tựa hồ là từ năm năm trước, sau khi trở lại trong tầm mắt mọi người, lúc một lần nữa đứng lên đi lại. Từ đó về sau, những thuộc hạ trung thành như bọn họ cũng nhìn không thấu, ngay cả hắn tự nhận là thủ hạ đi theo Vương gia thời gian dài nhất cũng nhìn không thấu, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, mà sau khi chủ nhân lên ngôi, hắn cùng với Ảnh Vệ liền triệt để chuyển thành thế lực ngầm, không để ở bề ngoài, chuyên môn xử lý những chuyện không ai biết, nhất là những người 'Không nghe lời', bằng không vị trí này chủ nhân cũng không an lòng mà ngồi.
Hoàng Đế thay đổi, thần tử phần lớn là muốn mưu đồ gây rối, mà Tần Triệt có thể an ổn không lo leo lên đế vị như thế, thì chắc chắn trong âm thầm cũng là gió tanh mưa máu, thi thể bị xử lí cũng đủ để lấp kín một ngọn núi, có điều, không có ai biết tất cả những thứ này, ngay cả Hàn Phỉ cũng chưa hề nghĩ tới dưới vẻ mặt bất động của Tần Triệt, là sự tuyệt tình cùng ngoan độc.
Tật Phong chưa từng hối hận trên tay mình dính đầy máu tanh, từ ngày đó, mạng hắn được chủ nhân cứu, vậy một đời này, hắn đều sẽ không oán không hối ra sức, đương nhiên, nếu như ra sức mà không bao gồm làm một Hoàng Đế giả, hắn sẽ càng vui vẻ!
Tật Phong thu thập hôm tấu chương hôm nay, giao cho Ảnh Vệ, liền uể oải ngồi trên ghế, những tấu chương trọng yếu đều sẽ bị suốt đêm đưa đến địa điểm chủ nhân ước định, mỗi một lần địa điểm cũng khác nhau, bọn họ cũng đều biết, chủ nhân không muốn họ theo tới, không thể để cho ai biết.
Có điều vui mừng là phương thức như vậy cũng đủ để chứng minh chủ nhân không có chuyện gì, coi như chủ nhân ra ngoài nghỉ ngơi mấy ngày, Tật Phong chỉ có thể an ủi mình như thế.
Đang lúc Tật Phong nhắm mắt dưỡng thần, có tiếng cửa vang lên, Tật Phong giật mình một cái, vội vã chỉnh lại dáng vẻ, giật nhẹ lớp da trên mặt, ho khan một tiếng hỏi: "Chuyện gì?"
"Hoàng Thượng, đêm đã khuya, cần phải đi ngủ."
Sắc mặt Tật Phong lập tức khổ sở, nói: "Không cần, trẫm hôm nay nghỉ ngơi ở tẩm cung."
"Vâng, Hoàng Thượng."

Người ngoài đi rồi, Tật Phong liền xụi lơ xuống, còn muốn thị tẩm? Đừng hòng mơ tới, những nữ nhân trong hậu cung kia không có một ai là dễ đối phó, tuy chủ nhân tại vị cũng không lập xuống phi tử gì, nhưng hậu cung cũng không thể hoàn toàn không có ai, những mỹ nhân tú nữ tiến cống tới cũng được an bài trong hậu cung, mong đợi Hoàng Đế mất đi 'Hoàng hậu' tới thị tẩm, một bước lên trời.
Nói đến Hàn cô nương, trong lòng Tật Phong lại càng tiếc hận, là người chứng kiến đoạn tình cảm chủ nhân trải qua, Tật Phong cảm thấy, thiên hạ này người duy nhất có thể xứng đôi với chủ nhân cũng chỉ có Hàn cô nương, nàng và chủ nhân cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nhiều đau khổ như vậy, còn suýt nữa bị ông trời trừng phạt, còn trải qua sấm sét vang dội, mưa lớn tầm tã, đây không phải là trời sinh tuyệt phối thì là cái gì?
Nói chung, Tật Phong cùng các Ảnh Vệ đều đã coi Hàn cô nương là chính thất, dù cho trong thời gian năm năm, Hàn cô nương đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó đến một nữ nhân Điệp Y, thật sự không tiện, dù cho Điệp Y cô nương nguỵ trang ôn nhu khả nhân đến đâu, hắn vẫn thấy ý đồ trong đôi mắt nàng ta, dù sao căn bản cũng không thuần túy! Đó là cái gì? Đó chính là mưu đồ!
Tật Phong nghĩ tới chỗ này liền hận không thể cho người phụ nữ kia một đao, nhưng ai lại biết khi đó chủ nhân cần người, mà tổ phụ của Điệp Y là một đại phu có y thuật cao cường, không thể mất đi, lúc này mới cố gắng nhịn xuống, nhưng chỉ bằng nàng ta mà cũng dám có ý nghĩ muốn dao động địa vị của Hàn cô nương? Cái này là không thể nào!
Không chỉ là Tật Phong, mọi Ảnh Vệ đều cảm thấy như vậy, ngay cả Linh Tam cùng Linh Tứ cũng từng nói ra, trên đời này, trừ Hàn cô nương, e là không có người nào có thể bồi tiếp Vương gia vượt qua đoạn thời gian u ám kia.
Đúng vậy, Hàn cô nương là người duy nhất bầu bạn với Vương gia vào lúc ngài chán nản nhất. Vương gia bị nhốt ở thâm cung, bị nhốt ở trên xe lăn, bị tất cả mọi người trong thiên hạ chế nhạo cười cợt, bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tựa hồ chỉ có Hàn cô nương kiên trì từng bước một tới gần.
Tật Phong còn nhớ năm đó Hàn cô nương còn mập mạp, là thế nào từng bước một đi vào, dù cho nhiều lần khóc lóc đau khổ cũng đều chưa từng bỏ cuộc, dần dần vẻ mặt chủ tử bắt đầu thay đổi, trong đôi mắt băng lãnh bắt đầu có cảm xúc, tựa hồ bắt đầu từ khi đó, chủ nhân đã trở thành người có nhiệt độ. Chỉ bằng điểm này, liền không phải người nào cũng có thể làm được.
Tật Phong tin tưởng, chủ nhân cũng có tình cảm với Hàn cô nương, nhưng hắn vạn lần không ngờ, chủ nhân lại biến đổi, thậm chí còn quên Hàn cô nương, thậm chí còn quan tâm Điệp Y, lạnh nhạt với Hàn cô nương.
Tật Phong nhiều lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hắn chỉ là một thủ hạ, hắn không có tư cách chất vấn chủ nhân, điều hắn có thể làm, chỉ là im lặng mà thôi. Chủ nhân biến ảo không ngừng, một hồi chốc lát hỏi han ân cần với Hàn cô nương, một hồi lại bỏ mặc Hàn cô nương, một hồi trực tiếp định ra Hàn cô nương là hoàng hậu, tất cả những thứ này giống như thuỷ triều, lên voi xuống chó, sau này, Tật Phong cùng các Ảnh Vệ cũng đã thành thói quen, cũng không có chút rung động nào, hay là.. đây có thể là tình thú của chủ nhân cùng Hàn cô nương a?
Tật Phong cười tự giễu bản thân, tâm tư chậm rãi yên tĩnh lại. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một một vấn đề hắn vẫn luôn bỏ quên. Một ngày trước khi chủ nhân rời đi, chủ nhân tựa hồ đã ngủ một giấc, thời gian ngủ rất dài, sau khi tỉnh lại liền đđập vỡ toàn bộ đồ vật trong phòng. Sau đó, không thấy người đâu nữa. Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tật Phong âm thầm suy đoán, nhưng lại không có đáp án, lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, lại bắt đầu cầu nguyện lúc trời sáng vào triều sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Thuận tiện cầu khẩn một hồi, chủ nhân nhanh trở về đi, cái long ỷ này thật sự là ngồi không yên a! Mau trở về cứu vớt người nhỏ yếu đáng thương lại bất lực là hắn đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.