Nhưng, ánh mắt tựa hồ có chút ánh sáng. Hàn Phỉ nhịn xuống đau đớn, nỗ lực trợn mắt lên, quả nhiên ánh mắt vốn hoàn toàn đen nhánh có thêm chút ánh sáng mông lung, ánh sáng rất yếu ớt, nhưng cũng so với trước đây thì tốt hơn rất nhiều. Trong lòng Hàn Phỉ không nhịn được nhảy nhót một hồi. Nàng luôn một mực suy nghĩ mắt mình vì sao lại đột nhiên mù, tựa hồ là sau khi nàng dùng nước thấm ướt mắt liền không nhìn thấy nữa, nếu như nước là môi giới, vậy nhất định sẽ có cách giúp nàng khôi phục, mỗi ngày nàng đều thử dùng nước cọ rửa mắt, mà ban đầu mắt nàng rất đau đớn, dần dần biến thành có chút tia sáng như bây giờ. Có khả năng không bao lâu nữa, nàng liền có thể khôi phục. Không thể không nói điều này khiến Hàn Phỉ thở phào một hơi, áp lực vẫn đặt ở trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, nàng một lần nữa buộc lại dây lụa lên mắt, chỉnh trang lại y phục, sau đó đi ra khỏi phòng. Vừa ra đi, Hàn Phỉ liền cảm giác được mùi hoa quen thuộc kia.
"Vô Ảnh?"
"Ừm."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Ngươi đứng ở cửa làm cái gì?"
Trầm mặc.
Hàn Phỉ suy đoán: "Ngươi lo lắng cho ta?"
"Ừm."
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Ta cũng không phải là phế nhân."
"Đi thôi."
Hàn Phỉ chưa từng thấy người nào khó chịu như thế, nhưng không thể phủ nhận, lòng cảnh giác của nàng đối với hắn đã bị tiêu trừ từng chút một. Hai người trầm mặc đi theo phía sau một nô tài, trong không khí truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919417/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.