Chương trước
Chương sau
Chỉ là Tư Đồ Linh làm sao cũng không nghĩ tới bên người Hàn Phỉ lại xuất hiện một nam nhân lợi hại, cả người lại băng lãnh như vậy. Hàn Phỉ bảo Mộc Miểu Miểu không cần quỳ, nhưng cũng ngăn chặn ý tứ muốn tới gần nơi này của họ, ngay cả Tư Đồ Linh đã hôn mê, cũng đừng hi vọng Hàn Phỉ sẽ xuất thủ.
Tư Đồ Linh gọn gàng, nhanh chóng nhận được một cước của người đeo mặt nạ, nội tạng đều đã bị thương tổn, xương sườn cũng bị gãy một cái, thương thế cũng không phải dễ xử lý, tài nghệ y thuật của Mộc Miểu Miểu còn không đủ, chỉ có thể xử lý đơn giản một chút, nhưng cũng không làm được, chỉ có thể mau chóng đưa về Cơ Quan Thành. Nhưng trong lòng Mộc Miểu Miểu lại lặng lẽ thở ra một hơi, chí ít hiện tại Tư Đồ Linh nhất định phải nằm một chỗ, vậy có nghĩa là nàng ta sẽ không có thời cơ lại đi đắc tội Hàn Phỉ, nàng cũng sẽ không cần thu thập tàn cuộc cho nàng ta them lần nữa! Không có người nào thích luôn phải quỳ xuống cả!
Đợi đến khi những tiếng hít thở kia đã đi xa, Hàn Phỉ cảm thấy không khí cũng thanh tân hơn rất nhiều, nàng tùy ý nói: "Ngồi đi."
Bên tai truyền đến tất tiếng xột xoạt, người kia tựa hồ đã ngồi xuống, có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Cảm ơn ngươi."
Người kia không hiểu: "Cám ơn cái gì?"
Hàn Phỉ dừng một cái, nói: "Vì hành động vừa rồi của ngươi."
"Không cần."
"Mặc kệ thế nào, chí ít trong khoảng thời gian ta còn chưa quen thuộc này an tâm hơn một chút, dù cho ta không biết ngươi là ai."
"Ừm."
Hàn Phỉ không biết, bởi vì nàng câu nói này, gương mặt dưới tấm mặt nạ kia không nhịn được câu lên khóe môi.
"Ngươi không muốn nói cho ta biết thân phận, vậy thì nói cho ta biết một cái tên đi, ta không thể cứ gọi ngươi là này này được."
Người kia tựa hồ trầm tư một hồi mới mở miệng nói: ".. Vô ảnh."
"Không có bóng dáng? Cũng đúng, ngươi giống như một cái bóng vậy, không hiểu ra sao xuất hiện, không có thân phận."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, trực tiếp nằm trên đất, cũng không để ý mặt đất dơ bẩn, kê hai cánh tay sau đầu coi như gối nằm, dù cho giờ khắc này nàng không nhìn thấy bầu trời đầy sao, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến hứng thú thưởng thức mỹ cảnh.
"Ta tên là Hàn Phỉ, cũng gọi là.. Mập mạp."
Lúc Hàn Phỉ nói ra hai chữ cuối cùng, nàng nâng cao lực chú ý tới cực điểm, nỗ lực cảm thụ xem hô hấp của người ở bên cạnh có chập trùng hay không, nhưng làm nàng thất vọng là, không, không có bất kì phản ứng gì. Người kia giống như là nghe thấy một cái tên xa lạ.
Hàn Phỉ không nói được cảm giác hiện tại của mình, đó là một loại thất lạc không thể hình dung bằng lời nói được, cùng với một tia thất vọng. Nàng chuyển thân thể, nằm nghiêng, hơi cuộn thân mình lại.

"Hàn Phỉ." Người kia gọi một tiếng.
Hàn Phỉ rầu rĩ theo tiếng, nói: "Sao thế? Gọi ta làm cái gì?"
"Nghỉ ngơi đi."
".. Ừ."
"Ta sẽ gác đêm, ngươi không cần lo lắng."
Hàn Phỉ chần chờ nói: "Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?"
"Ngủ đi."
Thật là một người bá đạo. Hàn Phỉ nghĩ. Sau đó nàng nhắm mắt lại. Hàn Phỉ cho rằng mình sẽ không thể ngủ, dù sao tối hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, nhất là bây giờ mắt của nàng còn là một chuyện không có cách nào giải quyết. Nhưng nàng đã tính sai, không đến bao lâu nàng liền rơi vào trạng thái ngủ say, hô hấp đều đặn. Nàng quá mệt mỏi.
Sau khi Hàn Phỉ ngủ không lâu, người đeo mặt nạ liền nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng, cặp mắt với Mộc Miểu Miểu cùng Tư Đồ Linh là băng lãnh vô tình giờ khắc này lại mang theo một vệt nhu tình mà chính hắn cũng không cảm giác được. Sau đó người đeo mặt nạ cởϊ áσ choàng trên người, nhẹ nhàng đắp lên cho Hàn Phỉ. Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng Hàn Phỉ ngay cả ngủ cũng sẽ duy trì một ít cảnh giác nhưng khi người đeo mặt nạ tiếp cận nàng thế mà không hề tỉnh lại.
Người đeo mặt nạ cẩn thận che kín áo choàng cho nàng, sau đó đứng dậy, kiếm chút củi, đốt lên một đống lửa nhỏ, khiến nhiệt độ tăng lên một chút, Hàn Phỉ cũng ngủ được sâu hơn.
Một bên khác, Mộc Miểu Miểu thỉnh thoảng nhìn về phía này, lúc nhận ra được hành động của người đeo mặt nạ, trong lòng hiểu được, người đeo mặt nạ này sợ là có giao tình thâm hậu cùng Hàn cô nương, lại là một tồn tại lợi hại, cảnh giác trong lòng đối với Hàn cô nương cũng không bởi vì nàng mù mà hạ thấp xuống, trái lại càng thêm tôn kính.
Suốt đêm không nói chuyện.
Hôm sau, lúc bầu không dần xuất hiện tia sáng, Hàn Phỉ run rẩy lông mi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thần chí đều vẫn chưa triệt để thanh tỉnh lại, lúc phát hiện mình nhìn thấy đều là một màu đen kịt liền tự mình lẩm bẩm: "Làm sao mà trời vẫn tối nhỉ?"
Bên cạnh vang lên giọng nói của Vô Ảnh: "Đã hừng đông."
Hàn Phỉ nghe vậy 'ờ' một tiếng, biểu hiện không quá tốt, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Cũng đúng, ta lại quên mất bây giờ mình không nhìn thấy, mãi mãi cũng là đêm đen."
Vô Ảnh trầm mặc đi tới, nói: "Sẽ không kéo dài lâu đâu, ta chuẩn bị thức ăn cho ngươi."
Hàn Phỉ vừa định bò lên, ngoại bào trên người cứ như vậy rơi xuống, nàng sững sờ một hồi, lần mò tìm ngoại bào kia, phía trên còn lưu lại hương hoa, nói: "Đây là, của ngươi?"

"Ừm."
Người đeo mặt nạ vô cùng tùy ý nhận lại ngoại bào của mình, lúc hắn đến gần, Hàn Phỉ lại ngửi thấy một trận hương hoa, chỉ là mùi hương hoa này so với tối hôm qua thì thanh nhã hơn rất nhiều, giống như mùi hoa sơn chi, ngửi cảm thấy rất thoải mái.
"Ngươi đổi mùi hương khác?"
"Ừm."
"Ngươi thật biết điều, vì không muốn cho ta ngửi thấy mùi hương của ngươi, ngươi còn đi đổi một loại mùi khác."
Vô Ảnh không nói lời nào.
Hàn Phỉ hít hít mũi, tìm nơi phát ra mùi hương, nói: "Ngươi còn làm hương bao?"
"Ừm."
"Ha, Vô Ảnh, ngươi thật thông minh khéo léo!"
Trong giọng nói còn mang theo ý tứ trêu ghẹo.
Người đeo mặt nạ không muốn trả lời, nói thẳng: "Nhanh chóng làm vệ sinh đi."
Hàn Phỉ vẫn còn đang cười, cho dù là lúc đi đường nàng vẫn cười, tâm tình xem có vẻ rất không tệ, không có chút nào phiền muộn vì không nhìn thấy gì. Móng của Bá Vương đã tốt lên rất nhiều, có thể chở nàng bước đi, nhưng nàng không nhìn thấy, cũng không thể chỉ huy Bá Vương, ngược lại là người đeo mặt nạ tự mình nắm dây cương, mà Hàn Phỉ ngồi trên lưng ngựa.
Bá Vương tính khí táo bạo nhưng thần kỳ là không hề chống cự người đeo mặt nạ tới gần, nếu không phải là Hàn Phỉ cảm thất Bá Vương rung động một hồi, nàng sẽ cho rằng Bá Vương yêu thích người đeo mặt nạ này, nhưng kì thực là Bá Vương bị uy hiếp thôi.
Đoàn người đi khá là bình an vô sự. Liên tiếp mấy ngày đi qua, mắt Hàn Phỉ vẫn còn không có khôi phục, nhưng nàng càng ngày càng quen với việc không nhìn thấy gì, bất an càng ngày càng ít, hiện tại nàng có thể dựa vào thanh âm yếu ớt để phân rõ tất cả sự vật, đây cũng có thể coi là một chuyện tốt.
Hành trình càng lúc càng nhanh, bóng dáng của Cơ Quan Thành cũng dần xuất hiện, rốt cục, bọn họ cũng đến Cơ Quan Thành, mỗi người đều là mặt mày xám xịt.
Hàn Phỉ ngồi ở trên lựng ngựa, hỏi: "Vô Ảnh, chúng ta đã đến nơi rồi sao?"
"Ừm."
Hàn Phỉ biết đã đến nơi, chỉ là giờ khắc này, mắt nàng được buộc thêm một mảnh vải màu trắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.