Lúc Đào Bảo biến mất, đã để lại một ít đồ vật cho nàng. Đó là một thanh đại đao, một bộ đao giải phẫu, còn có một đôi mắt có thể nhìn xuyên tường. Cùng với, hổ thẹn.
Đúng vậy, Hàn Phỉ hổ thẹn. Mãi đến tận lúc Đào Bảo biến mất, Hàn Phỉ mới từ từ hiểu được, từ đầu đến cuối, nàng luôn sai. Nàng xem Đào Bảo là trợ thủ của tổng hệ thống, cự tuyệt người đã từng bầu bạn với nàng từ lúc nàng không có gì cả vượt qua mọi khó khăn. Mãi đến tận lúc cuối cùng, Đào Bảo đã dùng cái chết để làm rõ ý chí, cũng làm cho kí chủ của nó giờ khắc này sản sinh hối hận.
Tâm tình của Hàn Phỉ rơi xuống, dù cho lý trí biết rõ, nàng không sai, hiện tại nàng không thể thua, nàng hoài nghi cùng phòng bị đều là vì muốn tránh dẫm lên vết xe đổ của quá khứ, dù nàng có thua, hăng quá hóa dở, thì vẫn tốt hơn so với việc để lịch sử tái diễn một lần nữa. Nhưng mà, mỗi khi trời tối người yên, tựa hồ nỗi ân hận càng trở nên sâu sắc muốn nhấn chìm nàng. Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, đưa tay che mặt, sau khi sâu sắc thở ra mấy ngụm trọc khí mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, sau đó ánh mắt nàng nhìn thấy ở khoảnh rừng phía xa, tựa hồ có một dòng nước nho nhỏ, dòng nước dưới ánh trăng giống như đang phản chiếu từng tia sáng lóng lánh. Giờ khắc này, cả người Hàn Phỉ buồn bực, nàng muốn đi tắm để rửa trôi mọi buồn bực trong người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919411/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.