Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ rất kiên trì chờ bọn họ cười xong.
"Lại chạy tới một người phụ nữ! Anh em chúng ta đây là gập vận khí gì a!"
"Nhưng mà nữ nhân này cũng quá dơ đi! Hình dạng ra sao cũng thấy không rõ lắm!"
"Không có chuyện gì, mang về tắm một cái là tốt rồi!"
"Nếu quá xấu ta cũng không đồng ý a!"
"Ha, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh!"
"Haha haha có đạo lý, cũng mang đi!"
Có một người nam nhân bước chân say khướt, liền hướng về phía Hàn Phỉ đi đến, bàn tay duỗi ra, tựa hồ muốn bắt Hàn Phỉ lại. Nhưng bàn tay dơ bẩn kia còn chưa đụng tới một sợi lông của nàng, một cơn gió thổi qua, cả người hắn liền ngã chổng vó lên trời, đau đến nỗi phải kêu lên thảm thiết.
Hàn Phỉ vỗ vỗ tay, lộ ra vẻ căm ghét, nói: "Tạp chủng."
Không ai thấy rõ động tác của Hàn Phỉ, tựa hồ chỉ trong chớp mắt, người đã ngã xuống, loại hành động không nhìn thấy rõ này mới là đáng sợ nhất, nhưng mấy nam nhân say khướt kia hiển nhiên là bị rượu làm cho mê muội đầu óc, không suy nghĩ sâu sắc ngược lại càng thêm phẫn nộ.
"Con đàn bà này được lắm, còn có thể dọa người, chúng ta cùng tiến lên, xem nó còn có thể như thế nào!"
Dứt lời, những người kia cũng mặc kệ hai nữ nhân nữ giả nam trang, trực tiếp vồ về phía Hàn Phỉ. Hàn Phỉ thấy bọn chúng đều xông về phía nàng liền thở ra một hơi, so với việc bọn chúng cầm con tin tới uy hiếp thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Hai người kia thấy hành động của Hàn Phỉ vô cùng nhanh nhẹn, cũng mặc kệ đạo đức nhân nghĩa ràng buộc, phản ứng của con người vào lúc gặp nguy hiểm đều là giống nhau, bảo đảm an toàn cho mình mới là quan trọng nhất, cho nên hai người họ nhìn nhau một chút, nữ nhân đã từng ngã chổng vó trực tiếp lôi kéo đồng bạn còn đang do dự bên cạnh, nói: "Chúng ta đi nhanh đi! Thừa dịp hiện tại!"
Người kia do dự, lương tri trong đáy lòng vẫn tồn tại, tựa hồ đang cảnh cáo nàng làm như vậy không đúng.
"Nhưng mà, nàng, nàng sẽ bị.."

"Không có gì phải lo lắng cho nàng, chúng ta đi nhanh một chút đi, miễn cho chờ chút nữa liền không còn cơ hội! Nếu chúng ta bị làm bẩn, vậy sau này còn sống sót thế nào!"
"Tiểu Linh, chúng ta không thể như vậy, nàng cũng là cô nương, thanh bạch rất trọng yếu, nếu, nếu.."
"Đừng động! Tự thân khó bảo toàn!"
Nói xong, người gọi là Tiểu Linh liền lôi kéo đồng bạn muốn rời khỏi đây. Lúc Hàn Phỉ vừa tránh né những nam nhân buồn nôn kia, vừa nghe bọn họ đối thoại, nhất là khi nghe thấy người gọi là Tiểu Linh nói suýt chút nữa đã đâm một dao tới. Quả nhiên, trên đời này luôn có người vô cùng ích kỷ. Hàn Phỉ ngược lại là không để ý tới việc hai người kia sẽ rời đi, nàng chỉ tập trung tinh lực giải quyết những người trước mặt này, nàng cũng không muốn gϊếŧ người, nếu vậy phải cần một quãng thời gian.
Lúc hai người lao nhanh tới một con hẻm nhỏ yên lặng, cô nương còn có chút lương tâm liền không chịu nổi, tránh thoát khỏi tay đồng bạn.
"Miểu Miểu, ngươi làm sao thế, tại sao lại không chạy, chần chờ một lúc là bọn họ liền đuổi tới đấy!"
"Tiểu Linh, chúng ta không thể chạy được, đây là không đúng, chúng ta không thể bỏ lại cô nương kia, chúng ta phải trở về cứu nàng!"
Tư Đồ Linh thật sự có chút không chịu nổi lòng dạ mềm yếu của cố bạn thân từ bé Mộc Miểu Miểu này, nói: "Ngươi thay nàng bận tâm cái gì? Chúng ta lại không thể cứu nàng! Nhiều lắm sau này chờ chúng ta trở lại gia tộc, liền cho chút bạc dàn xếp cho nàng vượt qua nửa đời sau là tốt rồi!"
Mộc Miểu Miểu lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, nói: "Tiểu Linh, tại sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy! Cái này, đây rõ ràng chính là chúng ta liên lụy đến nàng! Tại sao chúng ta có thể làm như vậy!"
Tư Đồ Linh cũng nổi nóng, nói: "Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy ngươi trở lại đi! Trở lại cứu nàng a! Chờ những nam nhân xấu kia trói ngươi lên giường, ta xem ai còn cứu ngươi!"
Mộc Miểu Miểu cũng tức giận, giáo dục tiếp thu từ nhỏ nói cho nàng biết đây là không đúng, loại hành vi vong ân phụ nghĩa này không thể làm, liền khẽ cắn răng, trực tiếp xoay người muốn trở lại tìm kiếm Hàn Phỉ, nhưng điều nàng không nghĩ tới nhất chính là đã nhìn thấy bóng người kia đứng ở sau lưng nàng, đang mỉm cười nhìn nàng.
Mộc Miểu Miểu giật mình, suýt chút nữa liền ngã xuống đất, thật vất vả mới có thể ổn định thân thể lập tức nói: "Ngươi, ngươi, ngươi.."
"Ngươi" nửa ngày cũng nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Ý cười nới khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu.
Tư Đồ Linh cũng nghe thấy Mộc Miểu Miểu kinh hô, quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, không nhịn được mà thốt lên: "Sao lại là ngươi!"

Hàn Phỉ ôm cánh tay, tư thái vô cùng ung dung đứng ở nơi đó, thậm chí ngữ khí còn rất bình tĩnh bắt chuyện: "Ờ. Các ngươi có vẻ rất kinh ngạc?"
Mộc Miểu Miểu nhìn Hàn Phỉ từ trên xuống dưới nhìn, không nhịn được run giọng nói: "Ngươi, ngươi là người hay là quỷ?"
Là người thì sao lại chay được tới nơi này nhanh như thế? Thậm chí còn có vẻ không sao cả!
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nói: "Ta nếu là nói dối, đích thị là tới tìm các ngươi lấy mạng."
Mộc Miểu Miểu nghe thấy câu nói này đã bị dọa khóc, trực tiếp đỏ mắt, nói: "Ngươi, ngươi đừng tới tìm ta, thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta không phải cố ý! Thật có lỗi với ngươi! Ta muốn đi cứu ngươi! Ta thật muốn đi cứu ngươi! Xin lỗi ngươi!"
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ chân thành của cô nương này, trong thần sắc cũng toàn bộ đều là áy náy, điều này khiến tâm tình Hàn Phỉ vốn lạnh lùng cũng hòa hoãn lại, nói: "Không có chuyện gì, ta còn là người, yên tâm đi."
Thấy Hàn Phỉ khẳng định mình là người, Tư Đồ Linh đứng ở phía sau cũng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng nói: "Ngươi là người vì sao phải làm chúng ta sợ hãi như vậy! Ngươi đúng là không có lòng tốt!"
Hàn Phỉ rốt cục cam lòng đem tầm mắt đặt lên người cô nương kia l, chỉ là ánh mắt nàng, không còn bình tĩnh như vừa rồi, trái lại còn mang theo một vệt nguy hiểm, trong đêm đen có vẻ đặc biệt làm người ta sợ hãi. Tư Đồ Linh bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú giống như linh hồn cũng run rẩy, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân thăng lên, toàn thân lập tức nổi da gà.
"Ngươi, ngươi nhìn cái gì vậy?"
Tư Đồ Linh còn mạnh miệng nói, nỗ lực để cho mình có vẻ không sợ sệt.
Hàn Phỉ từng bước một đi tới, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thế nào, ta không chết có phải làm ngươi rất bất ngờ không? Ngươi cho là ta sẽ chết trong tay những người đàn ông kia sao? Ta từng cho là những nam nhân xấu xa kia đã rất buồn nôn, không nghĩ tới còn có tồn tại so với bọn chúng còn buồn nôn hơn."
Tư Đồ Linh cãi lại nói: "Ngươi, ngươi đang nói vớ nói vẩn cái gì đấy! Cái gì là tồn tại càng buồn nôn hơn hả?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, thời khắc này, cho dù là bùn đất bẩn thỉu trên mặt cũng không che giấu nổi ánh sáng của nàng, môi đỏ khẽ mở, nói: "Chính là kẻ cặn bã trước mặt ta a."
Tư Đồ Linh sững sờ một lúc mới phản ứng lại, lập tức nổi giận, nâng tay lên liền muốn mạnh mẽ cho Hàn Phỉ một cái tát, nàng đã bao giờ bị người sỉ nhục như thế!
Mộc Miểu Miểu nhìn thấy Tư Đồ Linh giơ tay lên liền rít lên một tiếng, muốn ngăn cản: "Không! Tiểu Linh không được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.