Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ vô cùng xác định đó là Hàn Yên, nhưng, giờ khắc này dung mạo Hàn Yên tựa hồ có không ít biến hóa. Hàn Yên trước mặt một thân y phục hồng phấn, mái tóc búi lên, mang theo đồ trang sức trang nhã, cả người nhìn qua tựa hồ thay đổi, nhưng lại không rõ thay đổi chỗ nào. Ở bên cạnh Hàn Yên, còn có một thân ảnh cũng rất quen thuộc, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, đó là Đồ Mộng Hàm. Hàn Yên, Đồ Mộng Hàm, cùng với nàng, ba ứng cử thần nữ đều ở tập trung ở nơi này.
Sau khi câu nói kia thốt ra, đã có người chú ý tới hai nữ nhân xinh đẹp mới xuất hiện, nhất là Hàn Yên, có không ít người nhận ra Hàn Yên lúc trước ở Đế đô đã từng làm rất nhiều việc thiện, trở thành sủng phi của Lão Tần hoàng, nắm giữ triều chính một quãng thời gian, nhưng rõ ràng đã mất tích lâu như vậy nay lại đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời dẫn tới không ít người nghị luận.
Hàn Phỉ cùng Tần Triệt giờ khắc này đã đứng lên, đồng thời nhìn Hàn Yên cùng Đồ Mộng Hàm, nhưng chỗ Tần Triệt chú ý tới, đó chính là phía sau các nàng, nhóm người kia rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù cải trang thành bần dân, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ phát hiện ra đây không phải là người bình thường. Hai người kia, có chuẩn bị mà đến.
Tần Triệt vô thức đứng ra một bước, ngăn Hàn Phỉ ở phía sau, rõ ràng có ý bảo hộ nàng, điều này khiến Hàn Phỉ thoáng cảm động một hồi, nàng không cần bảo hộ, nhưng không có nghĩa là nàng không thích loại cảm giác được người đặt ở trong lòng này.
Lúc Đồ Mộng Hàm nhìn thấy động tác của Tần Triệt, trong lòng thoáng cảm thấy quái dị một hồi, nhưng lại không nói được đó là cảm giác gì, tổng hệ thống đại nhân cũng không bảo nàng chú ý quá nhiều đến nam nhân này, chỉ là trực giác nói cho nàng biết, tựa hồ nàng và tổng hệ thống đại nhân hình như đã quên tồn tại này.
Hàn Yên lững thững đi tới, lại bị nhóm binh sĩ Tần gia quân chặn lại, sắc mặt Hàn Yên thoáng biến hóa một hồi, nói: "Ta là Quý Phi, hiện tại còn không có tư cách thông qua sao? Các ngươi khi thượng phạm hạ như vậy, phải bị tội gì?"
Lời Hàn Yên nói ra khỏi miệng còn mang theo lực chấn nhiếp, trong cõi u minh, khí thế qaunh thân nàng ta không còn suy yếu như trước nữa, giờ khắc này nàng ta, thực sự có một phần phong phạm Vương giả. Nhưng, các binh sĩ Tần gia quân đã không phải là binh sĩ bình thường, vô luận là thân phận tôn quý cỡ nào, thì người họ nghe theo mệnh lệnh chỉ có Tần Vương cùng Hàn cô nương, những người khác cho dù là Thiên Vương lão tử cũng sẽ không cúi đầu, vì thế lời nói của Hàn Yên nhất định không được đáp lại.
Hàn Yên ngược lại cũng không tức giận, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Tần Triệt cùng Hàn Phỉ trên đài cao, đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm đầy thâm ý, nói: "Nói đến mới nhớ, Triệt nhi, ngươi nên gọi ta một tiếng Mẫu Phi, không phải sao?"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhóm Tần gia quân cũng đỏ bừng, câu nói này nói rõ chính là nhục nhã Tần Vương!
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Yên phi nương nương đúng là biết nói giỡn, Mẫu phi của Hoàng Thượng chỉ có một người, là Tuyết quý phi đã mất, Yên phi nương nương nâng cao bản thân như vậy sợ là đã nhục mạ Tuyết quý phi rồi."
Trước khi Tần Hoàng chết vì là sợ thân phận của Tần Triệt không thể phục chúng, cố ý hạ ý chỉ, truy phong Tuyết quý nhân đã chết thành Tuyết quý phi, đương nhiên, đây là do trong lòng Tần Hoàng cảm thấy áy náy vì Tam Hoàng Tử, hoặc cũng có thể là do Tần Triệt tự mình buộc hắn hạ ý chỉ này, chân tướng đã không còn ai có thể truy cứu rõ ràng, có điều giờ khắc này thân phận Triệt đế xác thực hoàn mỹ.

Lời nói tứ lạng bát thiên cân này của Hàn Phỉ khiến đáy lòng Hàn Yên bị chọc tức, ngay cả nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết trên mặt cũng trở nên cứng ngắc, nhưng nàng ta rất nhanh đã khôi phục, nói: "Tiên Hoàng tạ thế chẳng qua là mấy ngày, thế mà đã gióng trống khua chiêng cử hành nghi thức đăng cùng đại điển Đế Hậu, chuyện này sợ là không ổn đâu, các vị nhìn chút đi, sắc trời như vậy, e là ngay cả ông trời cũng không đồng ý rồi."
Lần này, Hàn Yên đã bắt bí lấy điểm mấu chốt, giờ khắc này sắc trời đúng là kém đến cực điểm, liên tưởng đến nghi thức Hoàng Đế đăng cơ mấy ngày trước, sắc trời cũng xấu như vậy, chẳng lẽ, trong chuyện này thật sự có ẩn tình gì đó? Ông trời quả nhiên là không đồng ý sao?
Bách tính phía dưới bắt đầu nghị luận sôi nổi. Hàn Yên rất hài lòng với cục diện dưới mắt, Đồ Mộng Hàm đứng bên cạnh cũng rất thỏa mãn với biểu hiện của nàng ta, cũng không uổng phí nàng tốn nhiều tâm cơ tiến hành điều giáo với nàng như vậy.
Hàn Phỉ giống như đã đoán được Hàn Yên sẽ nói đến chuyện này, thanh âm trầm ổn chậm rãi truyền ra từ dưới khăn hỉ: "Đây cũng không phải là điềm xấu, Tây Bắc đang gặp hán hán, Điền Trang khô cạn, cuộc sống của bách tính không thể bảo đảm, hạn hán đều đang tập kích mỗi một thôn trang, mưa móc quý như vàng, giờ khắc này thượng thiên nổi lên cơn mưa, ý là giải cứu bách tính khỏi hạn hán, sao lại là điềm xấu? Thượng thiên đây đang chúc phúc Hàn Linh chúng ta mưa thuận gió hòa, cố ý hạ mưa, lấy đó làm tâm ý chúc phúc."
Hàn Phỉ nói rõ từng lời, ngữ điệu bình tĩnh, mang theo một loại lực lượng làm người không tự chủ được mà tín phục, trong giọng nói của nàng, tựa hồ tất cả mọi thứ, đều là thượng thiên chúc phúc. Đồ Mộng Hàm trợn mắt lên, có chút giật mình, đây chẳng qua chỉ là tốn công phu mấy câu nói, cũng đã có thể xoay đổi cục diện, nàng nhớ đến lúc tổng hệ thống từng nói, không thể coi thường ứng cử viên số một này được.
Giờ khắc này, dân chúng vốn đang lung lay cũng bị lời nói của tân hoàng hậu thuyết phục, đúng vậy, không phải lúc nào trời xanh mây trắng mới là tốt dấu hiệu, cũng không phải thái dương chiếu rọi mới là tâm ý chúc phúc, ngoài kia còn có rất nhiều người đang phải chịu đựng hạn hán quấy nhiễu, lần mưa này so với mặt trời chói chang càng có ý nghĩa hơn! Hơn cơn mưa này sớm không tới trễ không tới, một mực tại lúc vô cùng trọng yếu liền buông xuống. Đây không phải chính là nói rõ Tân Hoàng Đế và Hoàng hậu của họ đều được thượng thiên chăm sóc sao? Đây chẳng phải là dùng nước mưa để biểu thị ăn mừng sao? Bằng không làm sao lại một mực ở lúc tổ chức đại điển Đế Hậu thiên không lại đột nhiên đổi sắc? Càng nghĩ thì càng phát giác Logic này không sai, dân chúng lại bắt đầu mong đợi, thậm chí còn khẩn cầu cơn mưa này đến càng nhanh hơn càng mãnh liệt hơn một chút.
Hàn Yên gần như cắn nát răng bạc, ánh mắt nàng ta né qua một tia ác độc, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ từ đầu tới cuối vẫn mang khăn hỉ kia, nói: "Nếu thế thì rất tốt, vậy ta chúc phúc cho Hoàng Thượng và hoàng hậu bách niên hảo hợp."
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười nhạt dưới khăn voan, chậm rãi nói: "Thái Phi quá khen."
Một câu Thái Phi suýt nữa liền làm Hàn Yên triệt để nổ tung. Theo quy củ của Hàn Linh, phi tử của Hoàng Thượng đã băng hà, ngoài mẹ để của Hoàng Đế và hoàng hậu ra, các phi tử nắm giữ phẩm cấp đều sẽ thống nhất xưng là Thái Phi, một câu nói này của Hàn Phỉ chính là đâm một nhát trí tử vào kiêng kị lớn nhất trong lòng Hàn yên. Tháng ngày nàng ta trở thành thế thân của Tuyết quý nhân hầu hạ bên người Tần Hoàng chính là sỉ nhục lớn nhất đời nàng ta!
Hàn Yên liều mạng đè nộ khí xuống, bước chậm về phía hàng ghế ngồi của khách mời, các quan viên đều nhìn thấy Yên phi nương nương mất tích đã lâu đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an. Ngược lại là Hàn Yên tự lặng lại nộ khí của bản thân, mang theo ánh mắt xem kịch vui nhìn chăm chú lên bọn họ, phảng phất như có đại sự gì đó sắp phát sinh.
Đồ Mộng Hàm từ đầu đến cuối đều không hé răng, đi theo bên cạnh Hàn Yên, ăn mặc đơn giản, giống như là thiếp thân nha hoàn của Hàn Yên vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.