Tần Triệt rốt cục mở miệng, nói: "Hoàng huynh."
Tần Uyên mỉm cười nói: "Tam đệ, một tiếng này hoàng huynh khiến ta đặc biệt hoài niệm."
Khuôn mặt Tần Triệt không hề có cảm xúc, đưa tay chỉ một phương hướng.
Tần Uyên không hiểu được, người này chỉ đi đâu thế?
"Tam đệ, ngươi chỉ vào nơi đó làm cái gì?"
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Bên kia là khu vực Hoàng gia, hoàng huynh có thể chờ đợi ở chỗ đó, không cần trực tiếp tới đây."
Tần Uyên: "..."
Hàn Phỉ thật sự nhịn không được, phì một tiếng bật cười. Đây không phải là nói cho người khác biết, ngươi là khách mời, khu của khách mời ở đó, ngươi không cần tự mình tới đây chúc mừng sao!
Tần Uyên làm sao có thể không hiểu ý này, hắn suýt nữa tức điên, cảm giác tôn nghiêm của mình cũng bị dẫm nát dưới chân, điều này làm sắc mặthắn lập tức đen sì, chẳng khác nào đáy nồi, ánh mắt nhìn Tần Triệt không thể khắc chế mà mang theo sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tam đệ nói như vậy thực khiến hoàng huynh vô cùng thất vọng, Phụ hoàng tạ thế, ta tới để tưởng niệm, ngươi lại đối xử với ta như vậy, cũng không thể chờ đợi được mà tổ chức đại điển kế vị, ngươi có để Phụ hoàng ở trong mắt không?"
Tần Uyên lấy Tần Hoàng đã chết ra để nói, nỗ lực chụp lên đầu Tần Triệt tội danh bất nhân bất nghĩa.
Tần Triệt vẫn vô cùng bình tĩnh, điều này khiến Hàn Phỉ cảm thấy hơi kỳ quái, đồng thời cũng chờ mong hắn sẽ đáp trả như thế nào.
Quả nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919383/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.