Chương trước
Chương sau
Dân chúng thật vất vả mới yên tĩnh lại lần thứ hai bắt đầu nghị luận sôi nổi. Hàn Phỉ đứng ở một bên, sau khi nghe thấy những lời phản đối kia liền nhíu nhíu mày, quyết định trước tiên yên lặng xem biến đổi đã. Các binh sĩ căn bản không bắt được những người phản kháng, dân chúng lại càng có chút lo lắng, trong lòng bọn họ vốn tràn đầy hi vọng về Tân Đế, nhưng không nghĩ tới lại nhảy ra đám người như vậy, mà những lời nói của bọn họ lại càng dễ gây xích mích. Hoàng Tử bị ông trời nguyền rủa. Đồ đằng trên mặt chính là minh chứng tốt nhất. Không thích hợp làm đế vương! Quốc gia sẽ bị hủy diệt!
"Mọi người đều đã quên, người này đã từng bị Thái Minh đại sư khẳng định chắc chắn là người bị nguyền rủa! Người như vậy, làm sao có thể trở thành Hoàng Đế của chúng ta!"
Rốt cục, Tần Triệt trên thượng đài chậm chậm lên tiếng: "Đủ rồi, dừng lại đi."
Tất cả các binh sĩ đi bắt người đều dừng tay, nhìn về phía thủ lĩnh của bọn họ. Thành thật mà nói, các binh sĩ cũng cảm thấy vô cùng oan ức thay cho Tần Triệt, bọn họ là thủ hạ của Tần Triệt, cũng là những người rõ ràng nhất những năm gần đây Tần Vương vì đánh trận đã phải ăn bao nhiêu vị đắng, vết thương to nhỏ không ngừng, thật vất vả mới có thể đánh thắng từng trận chiến, thật vất vả mới có thể khải hoàn trở về, thật vất vả mới chờ được hoàng vị, nhưng một mực, còn có những lời nói không hiểu ra sao kia xuất hiện!
Người kia thấy Tần Triệt không sai người đến bắt hắn, lại càng lấy hết dũng khí, la hét: "Loại người như ngươi căn bản không xứng trở thành đế vương của chúng ta! Đừng cho là dân chúng bọn ta là lũ ngốc! Chiến tranh lần trước, các ngươi suýt nữa bị diệt, ngay cả an nguy của tòa thành phía sau cũng đều bảo vệ không được, chúng ta làm sao tin tưởng ngươi có thể bảo hộ an nguy của Hàn Linh chúng ta!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Ai cũng nghĩ bản thân mình nghe lầm. Chiến thần thua trận sao? Ngay cả Tần gia quân đội cũng suýt chút nữa bị diệt ư? Chiến thần, cũng có lúc thua sao? Trong lúc nhất thời, khủng hoảng tràn ngập. Tên tuổi chiến thần của Tần Triệt thật sự quá vang dội, gần như thâm nhập sâu vào lòng người, ở trong lòng của quần chúng Hàn Linh, chiến thần chính là chỗ dựa tinh thần của bọn họ, không cho phép có bất kỳ khiếm khuyết nào. Một khi chỗ dựa ấy có tỳ vết, liền sẽ bị dao động, dao động mạnh mẽ.
Càng ngày càng nhiều dân chúng bắt đầu khe khẽ bàn luận, ánh mắt bọn họ từ chỗ kính ngưỡng bắt đầu trở nên hoài nghi, giống như từng thanh đao nhỏ, dồn dập bắn về đài cao, cắt từng nhát từng nhát vào bóng người màu đen kia.
Những ánh mắt này là hoài nghi, là khó coi. Mà người tạo nên sóng gió kia lại càng khoa trương, cảm thấy kế hoạch trong lòng đã được thực hiện, ngữ khí không khỏi thêm nặng nói: "Ngay cả một tòa thành cũng không thủ được, làm sao thủ hộ quốc gia chúng ta? Phế phẩm chính là phế phẩm, an nguy của chúng ta làm sao có thể giao cho một Vương gia phế phẩm được!"
Mọi người ồ lên.
Cho đến lúc này, một giọng nói lười biếng từ một nơi không xa truyền đến: "Ngươi có giỏi thì ngươi lên làm a."
Nam nhân sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có người phản kháng, không khỏi nhìn sang. Đó là một nữ nhân mang hắc sa, khoanh tay trước ngực đi tới, khuôn mặt bị hắc sa che khuất, không thấy rõ dung mạo. Mà trên đài cao, ánh mắt Tần Triệt lóe lên một tia tinh quang. Hàn Phỉ thật sự là nghe không lọt tai lời nói của tên kia, không nhịn được mà mở miệng, loại người như tên kia đúng là khiến người ta căm ghét nhất.

Nam nhân bị một câu nói kia làm cho ngây ngẩn một lúc, liền cảm thấy không phục, đối phương còn là một nữ nhân, vậy thì càng thêm không còn mặt mũi nào, liền há mồm nói: "Cô nương gia nhà ai mà ở đây nói lung tung! Còn không mau trở lại!"
Hàn Phỉ buông tay ra, thanh âm mang theo một vệt sắc bén, nói: "Làm sao? Không dám nói lời nào à?"
Nam nhân tức giận, nói: "Ta không nói sai, tin tức Tần gia quân chiến bại ta đã nghe thấy vô cùng rõ ràng! Một chiến thần bị đánh bại căn bản không tính là chiến thần gì cả, quốc gia chúng ta giao cho người như vậy, căn bản không thể khiến lòng người an tâm! Mọi người nói có đúng hay không?"
Dứt lời, không ai đáp lại. Nam nhân có chút lúng túng, nhưng vẫn mạnh miệng, khí thế không chịu thua. Hàn Phỉ nghe thấy hắn nói, trong lòng đã có tính toán, quả nhiên là có người không ưa Tần Triệt leo lên hoàng vị a, nàng tự nhiên là không tin mấy kẻ điêu này dám xúc động lỗ mãng mở miệng gây xích mích ly gián như vậy, sau lưng những người này nhất định có một bàn tay đen tối đang thao túng, chỉ là không biết kẻ đó là ai. Nhưng, Hàn Phỉ cũng không quan tâm, thủ đoạn này quá vụng về chút, chỉ dựa vào mấy câu nói liền muốn ngăn cản Tần Triệt đăng vị quả thực chính là một chuyện cười!
Khuôn mặt Hàn Phỉ nhiều thêm một vệt lệ khí, nói: "Đánh bại? Cái gì là đánh bại? Cái gì lại là thắng trận?"
Nam nhân sững sờ một hồi, ra vẻ đương nhiên nói: "Đánh bại dĩ nhiên là là bị đánh bại a, như là chó mất chủ! Ta nghe nói, lúc đó Tần gia quân chính là chó mất nhà, bị quân đội Vân Hỏa đánh cho tan tác! Quân đội như vậy làm sao có thể gánh được sự an toàn của chúng ta!"
Tiếng bàn luận của dân chúng càng lớn hơn, tựa hồ vô cùng đồng ý với câu nói này, một người một khi bị hoàn mỹ cùng thần thánh hóa, vậy tất nhiên là không thể tiếp nhận bất kỳ một điểm tỳ vết nào! Đặc biệt là tên kia còn hết sức kích động mọi người, quan trọng là lời nói mơ hồ, chỉ thuật lại một ít lời lẽ không tốt đẹp.
Trong lòng Hàn Phỉ thở dài một hơi. Có vẻ rất thất vọng đối với việc chỉ mấy lời nói có thể được kích động được quần chúng.
"Vậy, hiện tại kẻ địch đang đến sao?"
Nam nhân bị Hàn Phỉ hỏi ngược lại sững sờ, nói: "Còn không có."
"Cửa thành bị công phá sao?"

".. Không có."
"Thân nhân, bằng hữu của ngươi bị bắt làm tù binh sao?"
"Không có.."
"Vậy, sao ngươi lại gọi là chiến bại?"
"Đây, chuyện này, đây là chuyện sớm muộn! Chỉ cần hắn lên làm Hoàng Thượng, Hàn Linh chúng ta sớm muộn sẽ xong đời!"
Khóe miệng Hàn Phỉ câu lên cười gằn, nói: "Tất cả những thứ này chẳng qua đều là ngươi đoán thôi, vậy những lời ngươi vừa nói coi như không có."
"Ta không nói sai! Tần gia quân Hàn Linh chính là bị quân đội Vân Nến mạnh mẽ chà đạp!"
Giọng nói Hàn Phỉ cũng tăng cao, nói: "Chưa đến mười vạn người đối đầu với hai mươi vạn đại quân, đúng vậy, đây là chà đạp, trận chà đạp này suýt nữa khiến các binh sĩ bảo vệ quốc gia này không về được!" Nam nhân sửng sốt.
Hàn Phỉ chỉ tay vào một binh sĩ đứng gần nhất, nói: "Hắn, tất cả họ, ngươi biết họ đã làm thế nào để có thể sống sót không? Ngươi biết ở nơi xa xôi bên ngoài ngàn dặm, ở nơi không có một ngọn cỏ kia, bọn họ đã liều mạng như thế nào để có thể sống sót trở về không? Ngươi có biết, có bao nhiêu người không trở về được không!"
Những câu hỏi liên tiếp khiến nam nhân kia không thể nói được lời nào. Các binh sĩ bị Hàn Phỉ chỉ vào cũng đỏ vành mắt. Vừa rồi, khi tướng quân của bọn họ bị những người này chỉ vào mũi mắng, bọn họ đã nhiều lần muốn phản bác, nhưng quân pháp vô tình, đều này làm cho bọn họ chỉ có thể giữ yên lặng, tiếp nhận những lời phê phán không đáng có này. Trong lòng bọn họ uất ức đến nỗi suýt chút nữa liền muốn nóng ruột!
Hàn Phỉ trực tiếp cười một tiếng, nói: "Ngươi không nói ra được, bởi vì ngươi căn bản không thể tưởng tượng, lúc các ngươi đang an cư lạc nghiệp, thì bọn họ đang thay các ngươi bảo vệ quốc gia, thủ vệ từng tấc đất, nhưng các ngươi lại mở miệng trách móc bọn họ, các ngươi xứng sao!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.