Hoa Phi nói năng có khí phách, mỗi một chữ đều giống như đâm từng nhát vào trái tim của Bách Lý Mân Tu.
Nửa ngày sau, Bách Lý Mân Tu chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Như vậy, ta nên làm như thế nào?"
Hỏi ra câu nói này, dáng vẻ Bách Lý Mân Tu cũng hết sức thống khổ, giống như đang bị giằng xé trong một loại tâm tình nào đó vậy, thần sắc hắn còn có một tia mê man, đây là một loại tâm tình không nên tồn tại trên người một đế vương.
Hoa Phi dần lộ ra vẻ tươi cười, nhưng trong vẻ tươi cười này, còn có vui sướng, cũng có một tia thống khổ. Hoa Phi đối với Bách Lý Mân Tu có bao nhiêu oán hận, thì cũng đồng nghĩa với tình cảm nàng dành cho hắn sâu nặng bấy nhiêu, nàng không thể dứt bỏ thứ tình cảm này, cho nên khi nàng yêu một người nam nhân kiêu ngạo như vậy, thân là Hoàng Đế một nước, giờ khắc này lại bởi vì một người phụ nữ khác, mà lộ ra vẻ yếu đuối, lộ ra vẻ khẩn cầu trước mặt nàng.
Hoa Phi nỗ lực che giấu sự chua xót trong lòng, nàng nhắm mắt, kìm nén nước mắt chực trào ra, sau đó treo lên một nụ cười, nói: "Hoàng Thượng, ngài đã từng nghe qua câu nói, không chiếm được, liền cướp đoạt; không cướp được, liền hủy diệ chưa?"
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu hơi kinh ngạc, không nói gì.
Hoa Phi chậm rãi đến gần Bách Lý Mân Tu, nàng đi rất chậm, rất chậm, mỗi một bước, đều giống như dẫm trên một sợi dây, theo mỗi một bước hạ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919363/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.