Chương trước
Chương sau
Kết quả như vậy, ngay từ đầu Bách Lý Mân Tu đã từng dự đoán qua, nhưng hắn vẫn cứ lựa chọn cho mình một lần tùy hứng cùng phóng túng. Dù kết quả cuối cùng, hắn thua cực kỳ thê lương. Bách Lý Mân Tu cười tự giễu, hắn luôn bi ai như vậy, luôn chậm một bước như vậy, nhưng dù hắn lưu nàng lại, nàng vẫn sẽ dời hắn mà đi, kết quả này, đã sớm nhất định, ngày từ đầu, cũng đã nhất định.
Bách Lý Mân Tu chậm rãi đứng dậy, đứng trong cung điện trống trải, hắn cúi đầu nhìn Hoàng bào Minh Hoàng trên người, đột nhiên cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai đến mức làm nguời không thở nổi, từ trước tới nay, hắn từ chưa từng làm bất kỳ chuyện gì khác người, chỉ trừ lần này, lần này hắn liều lĩnh, không nghe bất kỳ ai ngăn cản phái binh tấn công, vận dụng chiến thuật biển người, hành động này đã khiến nhóm đại thần rất bất mãn. Bách Lý Mân Tu tất nhiên biết sự 'Tùy hứng' của mình dẫn tới hậu quả gì, chính là khiến triều đình rung chuyển, lý trí của hắn biết rõ chuyện này không nên làm, nhưng về tình cảm, hắn không cam lòng bỏ qua, thậm chí vô cùng ấu trĩ nghĩ, có phải chỉ cần hắn thắng hắn lần này, như vậy thì sẽ có chút hi vọng lưu nàng lại không? Sự thực chứng minh, cách này không thể thay đổi điều gì.
Bách Lý Mân Tu ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mật thám của mình xuất hiện ở trước mặt, cúi đầu, nói: "Bệ hạ, người dàn xếp đã biến mất, trong một đêm biến mất toàn bộ, không có tung tích."
Bách Lý Mân Tu nhắm mắt, phất tay một cái, nói: "Thu hồi mật thám, không cần giám thị nữa."
Mật thám tựa hồ có chút không yên lòng, nói: "Bệ hạ, lực chiến đấu của những người kia rất cao cường, số lượng lại nhiều, trong năm năm đã sớm tăng gấp đôi số người, nguồn thế lực như vậy đột nhiên biến mất thật là khiến người không thể an tâm, thuộc hạ cho rằng nên truy tung thì tốt hơn."
Bách Lý Mân Tu nắm nắm tay, nói: "Không cần, không thể truy tung."
Bách Lý Mân Tu rõ ràng hơn ai hết, những người kia lợi hại như thế nào, năm đó hắn từng cùng bọn họ kề vai chiến đấu, đối với thực lực của họ vô cùng hiểu biết, nhưng càng hiểu biết, lại càng rõ ràng, một khi bọn họ rời đi, hắn không thể ngăn cản, thậm chí ngay cả truy tìm tung tích cũng không thể. Mà có thể làm cả tộc bọn họ di chuyển, thì chỉ có mệnh lệnh của Hàn Phỉ mà thôi. Bọn họ.. là muốn trở lại bên người nàng, giống như Hạc lão đã biến mất.
Bách Lý Mân Tu không nhịn được lộ ra một nụ cười khổ, nhưng lập tức biến mất, nhanh đến mức không để cho người phát hiện, hắn trầm mặc nói tiếp: "Triệu tập tất cả mọi người trở về, mặt khác, lục soát mọi tài liệu ghi chép có liên quan đến truyền thuyết thần nữ đưa tới."

"Vâng, bệ hạ."
"Đi xuống đi."
Chờ đến lúc trong đại điện không còn một bóng người, Bách Lý Mân Tu đột nhiên cảm thấy cung điện này trống trải yên tĩnh đáng sợ, cũng làm hắn không muốn ở lại. Bách Lý Mân Tu nhanh chân rời đi, ra khỏi đại điện, trừ Công Công thiếp thân ở ngoài chờ đợi cũng không còn ai, hắn thậm chí quát lui hộ vệ, một mình đi dạo trong Ngự Hoa Viên, từng âm thanh nô đùa từ trong bụi hoa truyền đến, Bách Lý Mân Tu dừng bước lại. Một thân ảnh màu hồng phấn cứ như vậy từ trong bụi hoa xông ra, va vào lồng ngực Bách Lý Mân Tu. Hắn cau mày, thân ảnh gọn gàng tránh ra, mùi son phấn đậm đặc làm người căm ghét khiến hắn vô cùng không thoải mái. Bị Bách Lý Mân Tu né tránh, thân ảnh màu hống phấn hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ không tiếp nhận nhân tình mà trực tiếp tránh ra, vì thế thân thể bất ổn, trực tiếp té lăn trên đất.
Lập tức mấy tú nữ cả mặt trêu đùa chạy đến, giương mắt nhìn thấy Bách Lý Mân Tu một thân hoàng bào màu vàng óng, mỗi người đều bị hù đến hoa dung thất sắc, vội vã quỳ xuống, trong miệng hô: "Khấu kiến Hoàng Thượng!"
Ở trong hoàng cung dám mặc màu vàng chỉ có thể là để vương trẻ tuổi mà thôi, mà các nàng cũng chính là các tú nữ mới vào cung. Bách Lý Mân Tu căn bản không muốn tú nữ gì hết, cũng không có ý sủng hạnh người nào, nhưng bị vướng bởi ý kiến của các đại thần trong triều, hắn vẫn phải thu lưu các tú nữ được tuyển chọn này, bỏ thêm vào trong hậu cung, giữ chức bình hoa trang trí. Đừng nói sủng hạnh, ngay cả dung mạo ra sao, Bách Lý Mân Tu cũng đều không biết. Hiện tại trùng hợp gặp được, Bách Lý Mân Tu dừng một lúc mới phục hồi tinh thần lại, những người này đại khái chính là các tú nữ vừa vào cung không bao lâu. Tâm tình buồn bực, vốn là muốn đi giải sầu một chút, hiện tại lại đụng phải các tú nữ này như thế, lập tức càng thêm thiếu kiên nhẫn. Nhưng bất luận Bách Lý Mân Tu có thiếu kiên nhẫn thế nào, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng ôn hòa, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng có lực lừa dối, những tú nữ trẻ tuổi còn đang vì tướng mạo anh tuấn đó của đế vương mà khe khẽ tự hỉ. Các nàng tiến cung cũng không phải là để đế vương sủng hạnh sao?
Ngoại trừ những người vì gia tộc ép buộc, các nàng đều cam tâm tình nguyện tiến cung, ai chẳng biết hiện tại đế vương không chỉ có tài hoa, tướng mạo anh tuấn, ngay cả nhân cách đều vô cùng ôn hòa, không phải là một bạo quân, các nàng đều nghĩ nát óc để được vào cung, nhưng sau khi đi vào, đế vương căn bản là không hề có ý triệu kiến các nàng! Không thể không nói, cái này thật là làm người thất vọng! Mãi đến tận lúc này, đại thần trong triều mới phản ứng được, trừ Hoa phi bị đày vào lãnh cung ra, dường như toàn bộ hậu cung căn bản không có một phi tần nào có thể chưởng thế! Chứ đừng nói gì đến hậu vị vẫn luôn để trống! Quốc gia không thể một ngày không hậu, nhưng vấn đề này bất luận bẩm tấu lên bao nhiêu lần, đều sẽ bị đánh trở về, đế vương tựa hồ trừ chuyện này ra, chuyện gì cũng đều có thể nói chuyện, chỉ có việc lập hậu là vô cùng cố chấp, nói cái gì cũng không thể thương lượng.
Đại thần trong triều không có cách nào, chỉ có thể nhét tú nữ vào hậu cung, chờ đợi có một người có thể lọt vào trong mắt Hoàng Thượng, từ đó khiến hậu cung không còn vắng lặng như hiện tại nữa. Nhưng, Bách Lý Mân Tu tuyệt nhiên không triệu kiến ai! Thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn đều là hy vọng xa vời! Vậy thì, núi không đến tìm ta, ta liền tìm đến núi, Hoàng Thượng không triệu kiến các nàng, chẳng lẽ các nàng không chủ động tới gặp Hoàng Thượng sao?
Bách Lý Mân Tu lại càng biết rõ quy tắc ngầm như vậy. Cái gọi là ngẫu nhiên gặp, sợ là hành tung của hắn đã sớm bị người loan báo, nhìn những tú nữ này, từng người từng người lớn lên trong veo, nhìn thấy hắn trừ căng thẳng ra, cũng không có bất kỳ kinh hoảng nào, ngay cả tư thế quỳ xuống thỉnh an cũng đều vô cùng thướt tha, còn kém điều không cẩn thận xốc y phục lên mà thôi. Bách Lý Mân Tu càng thêm buồn bực, hắn vô cùng căm ghét cảm giác thời khắc bị người đánh chủ ý này! Nhất là lại còn ở trong hậu cung của hắn! Nghĩ đến đây, Bách Lý Mân Tu trực tiếp cho người đưa các tú nữ trở về đóng cửa, phạt chép nữ công một ngàn lần, lý do tự nhiên là Ngự Tiền thất lễ. Các tú nữ trừng phạt như thế liền hoảng hốt, dự tính của các nàng vốn không phải như vậy! Đế vương không thèm để mắt đến các nàng như thế, vậy thì làm thế nào có thể hàng đêm sênh ca đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.