Chương trước
Chương sau
Tin Hàn Phỉ ngã xuống như gió truyền khắp quân doanh, nhưng lần này, toàn bộ lòng quân không hề loạn, chuẩn xác hơn mà nói, là các binh sĩ đều cưỡng chế trấn định, mấy ngày liên tiếp Hàn Phỉ đã sớm chuẩn bị trên dưới một phen, tất cả sinh hoạt đều khôi phục bình thường, cho dù không có nàng, các binh sĩ cũng biết nên làm gì, không nên làm gì. Nhưng, càng quan trọng là, tất cả mọi người tin tưởng Hàn cô nương sẽ tỉnh lại, Hàn cô nương sẽ không sao. Mà sự tin tưởng này, đã thành một loại tín ngưỡng. Một tín ngưỡng hoàn toàn mới.
Hàn Phỉ hôn mê một ngày liền tỉnh lại, chỉ là đầu vẫn cứ đau lợi hại, nàng mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt Tần Triệt, lại cảm thấy tấm mặt nạ màu bạc kia đặc biệt chướng mắt, nàng vô thức đưa tay gỡ tấm mặt nạ xuống, nhìn gương mặt anh tuấn ngũ quan thâm thúy, cùng với ấn kí kia. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Hàn Phỉ hoảng hốt. Nàng không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đường vân đồ đằng kia, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da mát mẻ của hắn, giống như băng lửa va chạm, cảm giác run rẩy xúc động từ đầu ngón tay truyền vào tận trái tim nàng. Ánh mắt Hàn Phỉ có chút si mê, chăm chú nhìn đồ đằng kia, nàng tất nhiên biết rõ, đồ đằng này được hình thành bắt nguồn từ lời định ước giữa hai người họ.
Ngàn năm trước, hắn ước định với nàng, tạo thành đồ đằng, vĩnh viễn đều sẽ mang theo đồ đằng, biểu tượng ước định hắn vĩnh viễn không bao giờ ruồng bỏ nàng.
Trong lòng Hàn Phỉ giống như được lấp đầy cái gì đó, giọng nói ôn nhu trầm thấp nói: "Tại sao chàng vẫn không muốn tỉnh lại, ta đang một mực chờ chàng.."
Trong giọng nói của Hàn Phỉ tràn ngập nhu tình, lại vô cùng bất đắc dĩ.
Chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn một hồi, Hàn Phỉ liền đứng dậy, nhìn lều cỏ yên tĩnh, nhớ lại bản thân té xỉu, nàng sâu sắc thở dài một hơi, lầm bầm nói: "Xem ra là quá mức mệt mỏi, ta đã đánh giá quá cao mình rồi."
"Kí chủ, ngươi rốt cục tỉnh rồi! Hù chết ta!" Giọng Đào Bảo lo lắng vang lên trong đầu Hàn Phỉ.
Sắc mặt Hàn Phỉ tự nhiên nói: "Thật xin lỗi, để ngươi phải lo lắng."
"Kí chủ không cần nói xin lỗi, đều tại ta, không để ý hệ số thể năng thân thể của kí chủ, giá trị mệt mỏi của kí chủ đã sớm đạt cực hạn mà ta còn không biết, thật sự là quá bất cẩn!" Đào Bảo nói đầy vẻ tự trách. Hàn Phỉ nghe vào trong tai, có chút không nhịn được thầm hỏi ngược lại, Đào Bảo, ngươi bây giờ lo âu và tự trách là thật hay giả đây? Hay là, chẳng qua chỉ bởi ta là người ứng cử thần nữ? Chỉ là một con rối hoàn toàn mới a? Nhưng, vấn đề này Hàn Phỉ vĩnh viễn không thể hỏi trực tiếp. Nàng đã mắc lừa một lần, còn phải trả giá nặng nề, nàng tuyệt sẻ không để mình sai lầm thêm một lần nữa, tuyệt không.
"Không sao, cái này cũng không thể trách ngươi, là ta không để ý."
Trước khi té xỉu Hàn Phỉ đã biết thân thể mình đã đến cực hạn, mấy ngày liền bận rộn không được nghỉ ngơi, lại cần tập tủng tinh thần cao độ để trị liệu, cùng với trước đó mới đánh trống thần nữ, thân thể nàng đã sớm phát sinh kháng nghị, nhưng nàng không khải không biết, mà nàng căn bản không rảnh để bận tâm, toàn bộ quân doanh còn chưa đi vào quỹ đạo, nàng chỉ có thể chống đỡ. Hắn ngã xuống, nàng sẽ thay hắn bảo vệ quân doanh này.

"Kí chủ.. sau này kí chủ nhất định phải bảo trọng thân thể mình trước tiên! Cũng không biết tổng hệ thống bị làm sao, gần đây vẫn không tuyên bố nhiệm vụ, hơn nữa năng lượng của ta có thể không đủ, gần đây thường không thể xuất hiện bên người kí chủ, hiện tại ngay cả thực thể hóa cũng không làm được."
Giọng nói của Đào Bảo có vẻ không hài lòng.
"Tổng hệ thống vẫn không bổ sung năng lượng cho ta, ta đành phải dành thời gian dài duy trì trạng thái hôn mê để bảo tồn vận chuyển của bản thân, vì thế khoảng thời gian này ta sẽ rất ít xuất hiện, nếu như kí chủ có chuyện gì nhất định phải khẩn cấp gọi ta!"
Hàn Phỉ nghe vậy, trong ánh mắt né qua một tia Ám Quang, những vẫn tự nhiên nói: "Ta hiểu rồi."
Sau đó lại bổ sung một câu: "Bản thân ngươi cũng phải chú ý một chút, nếu như năng lượng của ngươi tiêu hao hết, ngươi sẽ chịu hậu quả gì?"
"Oa oa oa! Kí chủ, cái suy đoán này thật đáng sợ! Vậy ta sẽ suy kiệt mà chết đi! Giống như nhân loại không có sự sống vậy! Cái này thật đáng sợ! Chưa có hệ thống nào vì không có năng lượng mà chết đi đâu! Thật là mất mặt!"
"Chết đi à.."
"Đúng vậy, năng lượng hệ thống chúng ta đến từ chính tổng hệ thống cung cấp, bổ sung một lần liền có thể dùng rất lâu, nhưng đã rất lâu rồi, ta vẫn không liên lạc được với tổng hệ thống, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thật khiến cho người ta lo lắng a."
"Không có chuyện gì, ngươi sẽ không sao."
"Kí chủ, nhỡ đâu ngày nào đó ta biến mất, ngươi có nhớ ta hay không a?" Đào Bảo đột nhiên hỏi.
Hàn Phỉ sững sờ, vẻ mặt hơi có chút ngơ ngác, sau đó tự lẩm bẩm nói: "Tất nhiên rồi.."
"Khà khà, ta biết kí chủ sẽ không nhẫn tâm quên ta đâu! Yên tâm đi, Đào Bảo sẽ vì kí chủ mà kiên cường sống tiếp! Nhất định sẽ không bỏ lại kí chủ!"

"Ừm."
"Tốt rồi, kí chủ nhanh đi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta cũng phải duy trì một quãng thời gian hôn mê mới được, nếu như kí chủ có bất kỳ nhu cầu gì thì nhất định phải đánh thức ta! Ta luôn cảm thấy gần đây kí chủ giống như là không cần ta vậy."
Một câu tiếp theo, thanh âm của Đào Bảo rất nhỏ, mang theo tâm tình bị lạnh nhạt thất sủng, nhưng Hàn Phỉ làm bộ không nghe thấy.
"Kí chủ, ta phải hôn mê rồi! Nhớ nhất định phải đánh thức ta! Đào Bảo bất cứ lúc nào cũng vì kí chủ phục vụ!"
"Được."
Không bao lâu, thanh âm của Đào Bảo liền biến mất. Tâm tình của Hàn Phỉ có chút phức tạp, nhưng rất nhanh thu hồi lại, nàng còn có chuyện muốn đi làm. Hàn Phỉ chỉnh trang lại quần áo, lúc đang muốn ra ngoài đột nhiên nghe thấy từ phương xa truyền đến một tiếng kèn lệnh dài trầm trọng, hai tiếng dài ba tiếng ngắn, trong khoảnh khắc, Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, đột nhiên vén rèm lên, mà bên ngoài các binh sĩ cũng dồn dập ngừng công việc trong tay lại, sau khi nghe thấy tiếng kèn lệnh này lập tức nhanh chóng bắt đầu chạy đi tập hợp cả đội. Hai tiếng dài ba tiếng ngắn, đây là thanh âm cảnh báo có kẻ địch tập kích!
Hàn Phỉ đột nhiên hô to: "Sở Du!"
Sở Du một mực chờ đợi ở bên ngoài lều vải lập tức phát sinh một tiếng gào thét, tiếng rít gào giống như của vương giả truyền khắp toàn bộ quân doanh, khiến các binh sĩ vốn có chút bất an lập tức yên ổn. Một tiếng này gào thét này đại biểu Hàn cô nương đã tỉnh, như vậy bọn họ sẽ không trở thành quần long vô thủ.
Hàn Phỉ tìm phó quan, ngữ khí sắc bén nói: "Cho tất cả binh lính bày trận hình! Kèn lệnh là từ phía tây nam truyền đến! Triệu hồi lính gác bên đó về, mặt khác, đem lương thảo đặt ở gần lều chữa thương, vẽ một vòng tròn, tử thủ vòng tròn này!"
Phó quan thoáng trì độn một giây, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Hàn Phỉ, hắn giật mình một cái, hô: "Rõ!"
Liền vội vã chạy đi chấp hành mệnh lệnh của Hàn Phỉ. Toàn bộ quân doanh đều hành động đâu vào đấy, cho dù lần này địch tấn công khiến cho trong lòng mọi người bị phủ kín một tầng bóng ma, nhưng bọn họ sẽ không sợ hãi. Người của Tần gia quân, chưa bao giờ sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.