Chương trước
Chương sau
Sau khi tính toán, viện bảo tàng quyết định thời gian định khai quang văn vật là ngày 15. Đừng nói đây là mê tín phong kiến, trong nghiên cứu lịch sử văn vật, vô cùng coi trọng học vấn phong thủy, bằng không tại sao có thể có phương pháp chuyên dụng để khai mở quan tài. Mà cái gọi là cho khai quang văn vật chính là có thể chính thức tiến hành triệt để thăm dò, nhất là cái quan tài gỗ lim kia, máy móc thiết bị chuyên nghiệp cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Quán Trưởng cố ý phong tỏa viện Bảo Tàng một ngày, chính là vì thời gian hôm nay đặc thù, mà Phạm giáo sư mang theo Hàn Phỉ đi đến hiện trường từ rất sớm, chuẩn bị trở thành khán giả chứng kiến giây phút lịch sử. Khai Quang ngay ở trong phòng hầm, nhưng toàn bộ gian phòng đã hoàn toàn khác so với căn phong âm u trong trí nhớ của Hàn Phỉ. Quán Trưởng bật sáng toàn bộ đèn, tập trung chiếu rọi ở khu vực bên trong, dưới ánh sáng, Hàn Phỉ cũng nhìn thấy rõ ràng toàn bộ đồ vật mang theo bùn đất kia, cũng rốt cuộc hiểu Phạm giáo sư nói tới trình độ văn minh cao là có ý gì. Đây quả thực là công nghệ cao thời cổ đại!
Hàn Phỉ ngay lập tức hiểu rõ, trong này nhất định có tác dụng của hệ thống, nàng cũng từng trải nghiệm sự lợi hại của hệ thống, không thiếu bất kì vật phẩm nào, vật phẩm trải qua cải tạo lại càng dùng tốt đến không còn gì để nói. Quả nhiên, thần nữ hậu thế nhất định là một trong ba người ba người các nàng, nhưng là ai, lại không có đáp án. Phạm giáo sư không có đáp án, mà trên tư liệu lịch sử cũng không có. Như vậy, hiện tại con đường duy nhất chính là cái quan tài kia, cùng với những vật này.
Hàn Phỉ đem mọi hi vọng ký thác vào trong cỗ quan tài kia, mơ hồ, nàng cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh. Ngay lúc quan tài sắp mở ra, tâm thần của Hàn Phỉ lập tức liền tăng cao đến cực điểm, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm quan tài, không nhịn được tiến lên một bước, nàng chăm chú nắm chặt nắm đấm, ngừng thở.
Lúc nắp quan tài bị cạy ra một chút, đồ vật bên trong cũng dần lộ ra, nương theo đó là một trận tro bụi bay ra, đôi mắt Hàn Phỉ lập tức liền trừng lớn.
"Đây là!"
* * * Trong một thời không khác. Đồ Mộng Hàm bị chính hệ thống Tô Nắm làm cho tỉnh lại. Nàng phát hiện mình không biết từ lúc nào lại xuất hiện ở trong một không gian bị bịt kín, nơi này không có bất cứ thứ gì, ngay cả tầm mắt cũng bị ngăn cản.
Đồ Mộng Hàm có chút hoang mang, nói: "Tô Nắm, nơi này là ở nơi nào?"
Tô Nắm vội vã an ủi kí chủ của mình, nói: "Kí chủ chớ sốt sắng, đây là khảo nghiệm tổng hệ thống cưỡng chế mở ra, kí chủ không cần quá sợ sệt, chỉ cần từng bước hoàn thành là tốt rồi."
Đồ Mộng Hàm kinh ngạc, nói: "Khảo nghiệm cưỡng chế? Khảo nghiệm cái gì? Làm sao đột nhiên lại muốn khảo nghiệm?"
"Kí chủ bình tĩnh một chút, cái này ta cũng không cách nào khống chế, ta là hệ thống bên dưới được tổng hệ thống phân công, mọi mệnh lệnh truyền thừa đều dựa vào tổng hệ thống, vì thế kí chủ chỉ có thể hoàn thành khảo nghiệm mới có thể ra ngoài."
Cả người Đồ Mộng Hàm cũng không bình tĩnh, nàng từ nhỏ đã sợ không gian bịt kín, cái này sẽ làm nàng nhớ lại thời kì đen tối nhất trong tuổi ấu thơ. Làm đại tiểu thư Đồ gia, từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, nhất là phụ thân không có hài tử nào khác, từ nhỏ lại không có mẫu thân, nàng liền trở thành sinh mạng của phụ thân, tất cả mọi người dụ dỗ nàng, trân quý nàng, vì thế nàng cũng dễ dàng thu nhận bao nhiêu nguy hiểm, mà nàng đã bị kẻ thù của phụ thân nhắm tới, đang chơi đùa trên đường, nàng bị một vú em được gia đình nàng tin tưởng bắt đi.
Đến nay, mỗi khi nhớ lại Đồ Mộng Hàm vẫn vô cùng hoảng sợ, nàng bị nhốt rất lâu trong một cái rương, không có người nói chuyện, không có ai đáp lại, giống như bị toàn thế giới lãng quên, nàng nhiều lần hô gọi phụ thân đều vô dụng, mãi đến tận lúc được cứu ra ngoài, nàng đã bị nhốt ở trong rương ròng rã 15 ngày, trừ ăn uống, không hề nói một câu nào. Sau khi được cứu sau ngoài nàng đã trở nên ngu dại, cũng không nói lời nào, cũng không ăn uống, ròng rã bệnh một năm mới dần tốt lên, nhưng từ đây nàng cũng không bao giờ có thể tiếp tục tiếp thu không gian bịt kín như vậy, điều này sẽ khiến nàng một lần nữa tan vỡ. Cũng giống như giờ phút này.

Sắc mặt Đồ Mộng Hàm đã không bình thường, nàng còn có chút co giật, ôm lấy bả vai của mình, cả người run rẩy, ngay cả môi cũng tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng bắt đầu khẩn cầu hệ thống, nói: "Tô Nắm, ta có thể tiếp thu khảo nghiệm, nhưng không phải là ở đây, van cầu ngươi, không phải là ở đây.."
Ngữ khí của Tô Nắm có chút thất vọng, kí chủ dễ dàng héo rút như vậy không phải là người mà nó chờ mong.
"Kí chủ, phải khắc phục khuyết điểm này, hơn nữa khảo nghiệm của tổng hệ thống đều là cưỡng chế, không thể lui ra, còn mong kí chủ tạm thời nhẫn nhịn một chút."
Thanh âm Đồ Mộng Hàm lập tức bén nhọn, nói: "Tô Nắm! Thả ta ra ngoài! Ta lệnh cho ngươi thả ta ra ngoài! Có nghe thấy không? Ta không muốn ở lại đây, ta không muốn!"
Đồ Mộng Hàm đã sắp muốn khóc lên, cả người nàng đều đang run rẩy, giống như không thể khắc chế mà phát bệnh. Nhưng khiến Đồ Mộng Hàm tuyệt vọng là, Tô Nắm luôn luôn nghe lời, vào thời khắc này lại vô tình cùng lãnh khốc như thế.
"Kí chủ, tiếp thu khảo nghiệm."
"Tô Nắm! Van cầu ngươi! Van cầu ngươi thả ta ra ngoài! Chuyển sang nơi khác, chỉ cần chuyển sang nơi khác là có thể! Ta không muốn ở chỗ này!"
Đồ Mộng Hàm đã sợ sệt ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy chính mình, nước mắt lộp bộp rơi xuống, cả người vô cùng chật vật. Nhưng mà, bất luận Đồ Mộng Hàm khẩn cầu Tô Nắm ra sao, đều không thể thoát khỏi không gian hắc ám này. Dần dần, thanh âm của Đồ Mộng Hàm càng lúc càng yếu ớt, cho đến cuối cùng đã không có thanh âm, nếu là nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện, giờ khắc này đồng tử của nàng đã mất đi sắc thái, mà hai mắt vốn có thần cũng biến thành ngu dại. Trong miệng nàng còn thì thầm cái gì không rõ, không nghe rõ ràng, cũng nhìn không rõ.
Một lúc lâu sai, trong hư không truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tựa như tiếc hận, tựa như tiếc nuối.
"Kí chủ, ngươi cứ vậy mà bị đánh bại.."
Lúc này, một âm thanh cơ giới vang lên.
"Người ứng cử Đồ Mộng Hàm khảo nghiệm thất bại, trừng phạt thủ tiêu tư cách người ứng cử thần nữ."
Tô Nắm lại thở dài một hơi.

"Tổng hệ thống đại nhân, vì sao chúng ta phải chọn thứ trong lòng người ứng cử sợ nhất để tiến hành khảo nghiệm?"
Tô Nắm quay về hư không hỏi.
Không lâu, một đạo thanh âm trầm ổn lạnh lùng cách không truyền đến.
"Không thể khắc phục sự hoảng sợ trong nội tâm, liền không thể trở thành thần nữ."
"Thật sao? Nhưng trực tiếp tiến hành khảo nghiệm như vậy, e là người bình thường đều không thể làm được đi."
"Số một cùng số hai vẫn đang tiến hành khảo nghiệm."
Tô Nắm vô cùng kinh ngạc, nói: "Số một cùng số hai lợi hại như vậy sao? Xem ra ban đầu ta tuyển được một người ứng cử quá không có thực lực, nhanh như vậy liền chơi xong."
"Khảo nghiệm của số một là gần với thần nữ nhất, tình hình số hai có chút phức tạp."
Tô Nắm lại nói: "Còn có thứ khiến cho tổng hệ thống cảm thấy phức tạp sao?"
Thanh âm kia trầm mặc rất lâu, nói: "Có."
Tô Nắm vội vã truy hỏi: "Ta có thể hỏi một chút là cái gì không?"
".. Thần nữ đời trước."
Tô Nắm lập tức liền phát ra tiếng kinh hô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.