Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ thấy sách bị lấy đi, không thể làm gì khác hơn là không cam tâm tình nguyện đứng dậy, thu thập bản thân sạch sẽ. Phạm giáo sư mang theo Hàn Phỉ vội vã chạy tới viện Bảo Tàng, lại vô cùng ngạc nhiên được Quán Trưởng tự mình tiếp đãi.
Quán Trưởng là một nam nhân trung niên rất có phong phạm, sau khi cùng Phạm giáo sư nắm chặt tay, hàn huyên hai câu mới tiến vào đề tài chính, nhìn về phía Hàn Phỉ nói: "Hàn tiểu thư đúng không? Hôm nay nhìn thấy dung mạo của Hàn tiểu thư, quả nhiên không hổ là mỹ nữ ngàn năm khó gặp, thật sự kinh diễm người khác."
Hàn Phỉ: Mỹ nữ ngàn năm khó gặp mỹ nữ.. Cái quỷ gì? Đang nói nàng sao?
Quán Trưởng thấy Hàn Phỉ còn một mặt choáng váng, nói tiếp: "Là như thế này, chúng ta có một chương trình, tên là 'Vượt qua ngàn năm yêu say đắm ', là một chương trình giao lưu liên hệ giữa hiện đại cùng cổ đại, mục đích là khiến quần chúng càng thêm đi sâu vào lịch sử. Chương trình này cần một cái người làm hình tượng đại sứ, mà Hàn tiểu thư hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của chúng ta, còn mong Hàn tiểu thư nhất định phải đáp ứng, điều kiện Hàn tiểu thư có thể nói một chút."
Hàn Phỉ nghĩ cũng không muốn nghĩ liền muốn cự tuyệt, nàng còn không có thời gian nghiên cứu lịch sử, nào có tâm trạng làm hình tượng đại sứ cái gì đấy chứ! Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng nàng liền sửng sốt, nàng nghĩ đến những văn vật còn đặt ở trong tầng hầm, tỷ như cỗ quan tài gỗ lim đỏ thẫm kia.
Trong tích tắc, Hàn Phỉ bật thốt lên: "Điều kiện gì cũng có thể sao? Vậy ta có thể yêu cầu lúc mở quan tài ta phải có mặt ở đấy không?"
Quán Trưởng sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Ngược lại là Phạm giáo sư giải thích một câu: "Là đám văn vật mới khai quật, còn chưa thăm dò được kia."
Sau khi Quán Trưởng hiểu rõ liền do dự, theo đạo lý mà nói, lúc khai quang những văn vật này không thể để người xa lạ người không liên quan có mặt, thứ nhất là sợ hư hao, thứ hai là sợ tin tức truyền ra, nhưng Quán Trưởng lại nghĩ đến yêu cầu tha thiết nóng bỏng của quần chúng, cùng với Phạm giáo sư đảm bảo, vẫn cắn răng nói: "Có thể, ta đồng ý, đến lúc đó nhất định sẽ thông tri cho Hàn tiểu thư!"
Hàn Phỉ hài lòng, cười tủm tỉm nói: "Vậy xin hỏi ta phải làm gì?"
"Việc Hàn cô nương phải làm rất đơn giản."
"Oa! Mẫu thân, tỷ tỷ này thật là đẹp a!"

"Tiên nữ tỷ tỷ! Tiên nữ tỷ tỷ thật là xinh đẹp a!"
"Wow, quả nhiên không hổ là mỹ nữ ngàn năm khó gặp, tướng mạo này thật sự không thể là của người phàm!"
"Nhanh chụp rồi đưa lên cho mọi người xem, ôi, không thể tin nổi lượng tương tác này, chuyện này thật là khó tin!"
"Mau giúp ta chụp một tấm hình! Ta muốn chụp hình chung cùng mỹ nữ ngàn năm khó gặp!"
"Trên Internet bùng nổ rồi, thật là nhiều người cũng muốn đến xem!"
Hàn Phỉ cứ như vậy cứng ngắc bày vẻ mặt vui cười nhìn quần chúng, cùng với thanh âm điện thoại di động tách tách chụp hình, nàng sâu sắc cảm thấy lớn lên quá xinh đẹp thật là một loại tội lỗi, nàng đã đứng một ngày! Nhưng quần chúng đến đây chỉ có nhiều lên chứ không ít đi, toàn bộ viện Bảo Tàng cũng chưa bao giờ náo nhiệt đến thế!
Giờ khắc này Hàn Phỉ mặc trên người một một y phục cổ trang màu hồng phấn, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, Kim Sai lay động, quả thực là cực kỳ hoa lệ, cả người đứng ở nơi đó giống như là một bức tranh tiên nữ, hoàn toàn không thích hợp với đoàn người náo động xung quanh, chẳng khác nào một đại gia tiểu thứ từ cổ đại xuyên việt mà đến, khí chất thần tiên quanh thân cũng hoàn toàn tự nhiên, không gượng ép, lúc này mới khiến quần chúng càng thêm nhiệt liệt than thở. Phải biết, có rất ít người có được tiên khí như thế!
Nhưng tình huống thực tế lại là Hàn Phỉ sắp nổi nóng, nàng cảm giác mình giống như con khỉ bị mọi người vây xem, nếu không phải vì yêu cầu đó, nàng đã sớm trở mặt không quen biết! Quán Trưởng cũng biết sắc mặt Hàn Phỉ không dễ nhìn lắm, vội vã gọi người đưa nàng mang về nghỉ ngơi một chút, quần chúng thấy mỹ nhân này muốn rời khỏi sàn diễn, dồn dập phản đối, hi vọng nàng có thể ở lâu thêm một chút, chụp thêm mấy tấm hình, nếu không phải là có bảo vệ ngăn trở, sợ là đã sớm đã gây rối.
Lúc Hàn Phỉ xoay người chuẩn bị rời đi, có một nam nhân khuôn mặt bỉ ổi thừa dịp bảo vệ không chú ý, lập tức đột phá tuyến phòng vệ, chạy về phía Hàn Phỉ, vừa chạy còn vừa cởϊ áσ trên người, để trần nửa người trên, hai tay mở ra, giống như muốn xông tới ôm Hàn Phỉ, đám đông truyền đến tiếng kinh hô. Hàn Phỉ nhận ra được động tĩnh phía sau, đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy nam nhân bỉ ổi kia xông lại sắp đụng tới nàng, lập tức cảm thấy buồn nôn, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Phỉ muốn không nghĩ được nhiều, trực tiếp vọt lên không, xoay người một cái, mạnh mẽ đá nam nhân kia ngã trên mặt đất kêu thảm.
Toàn bộ động tác mây bay nước chảy, không có một chút nào trúc trắc, thậm chí còn vô cùng đẹp đẽ, làm toàn trường trong nháy mắt im lặng, sau đó lập tức ồ lên.
"Wow! Đó là khinh công à? Đó là khinh công đi!"
"Quá khốc!"
"Mỹ nữ không phải là bình hoa, còn có thể đánh a!"

"Đá rất hay!"
Quần chúng cũng sôi trào, thật sự là bị kinh diễm mãnh mẽ, cú đá lăng không gọn gàng nhanh chóng kia của nàng đã sớm miểu sát một đám nữ ngôi sao bình hoa. Sắc mặt Hàn Phỉ khó coi chỉnh sửa lại y phục của mình, cũng không muốn để ý tới mà nháo kịch này, đang muốn trực tiếp xoay người trở lại trong phòng làm việc, thì một thanh âm than thở không đúng lúc truyền tới.
"Không phải là biết chút về thái quyền Hoa Giá Tử thôi sao, tính là gì, còn nói là mỹ nữ ngàn năm khó gặp? Ta xem chẳng qua chỉ là mánh lới a!"
Bước chân Hàn Phỉ dừng lại, theo thanh âm nhìn sang, đó là một nữ nhân dáng dấp bình thường, tuyệt đối là ném vào đám người cũng không tìm được, giờ khắc này đang liều mạng che giấu sự đố kỵ của mình, ngữ khí chua xót tiếp tục nói: "Mỹ nữ cổ đại sẽ không biết mấy hành vi thô lỗ này, cầm kỳ thư họa mới là thứ kiểm nghiệm xem một vị tiểu thư có hợp tiêu chuẩn hay không! Thật sự là một đám mãng phu!"
Hàn Phỉ nghe xong sẽ không hài lòng thuận miệng nói: "Ồ. Cầm kỳ thư họa chính là thứ dùng để kiểm nghiệm tiêu chuẩn của một tiểu thư sao?"
Thấy Hàn Phỉ thực sự trả lời mình, người phụ nữ kia lập tức lộra vẻ vẻ hưng phấn, có một loại cảm giác dương mi thổ khí, lớn tiếng nói: "Nhưng ngươi ngay cả cầm kỳ thư họa cũng không làm được! Còn có tư cách gì tự xưng mình là mỹ nữ ngàn năm khó gặp một lần!"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Làm sao ngươi biết ta không làm được?"
Nữ nhân rên một tiếng, ngữ khí xem thường nói: "Loại bình hoa di động như ngươi, biết cái gì gọi là Quốc Học sao? Biết cái gì là cầm kỳ thư họa sao? Trừ gương mặt đó, ngươi còn có cái gì?"
Hàn Phỉ vô cùng lễ phép cười cười, gương mặt càng thêm sáng rực rỡ, chậm rãi nói: "Như vậy phải không? Vậy, chúng ta thử xem."
Nữ nhân cả kinh, không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ trực tiếp nghênh chiến như vậy, nhưng nàng nhìn thấy quần chúng xung quanh đã nhìn sang, càng thêm khoa trương nói: "Đây là ngươi nói đấy, ngươi muốn cùng ta tỷ thí một phen sao?"
Hàn Phỉ chậm rãi đi tới, đám người xung quanh tự động tách ra một con đường, nàng đi tới trước mặt nữ nhân kia, dáng người thướt tha, nói: "Ta chưa bao giờ lùi bước."
Vừa vặn nàng đã đứng cả một ngày, tâm tình hết sức khó chịu, vừa rồi còn đụng phải một tên biếи ŧɦái, hiện tại lại có người đến khiêu khích, nàng dù có tốt tính, cũng sẽ bạo phát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.