Chương trước
Chương sau
Cầu thang cũng không dài, trên đỉnh đầu còn có đèn cảm ứng, Hàn Phỉ rất nhanh đi xuống lầu dưới, cảm giác được nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ, âm lãnh đến nổi cả da gà. Toàn bộ tầng hầm ngầm trưng bày rất nhiều kệ hàng, trên từng kệ hàng cũng đặt rất nhiều Văn Vật vẫn còn lấm lem bùn đất, hiển nhiên là những đồ vật còn chưa được phục chế, cứ như vậy bị xếp đặt ở trên giá, nhìn giống như từng cái mộ bia, không một tiếng động tượng trưng cho những giai đoạn lịch sử đã chết.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, bắt đầu tìm kiếm, nỗ lực tìm những đồ vật trong ký ức, nhưng nàng tìm rất lâu, xem rất lâu, lại không hề tìm được, điều này làm cho nàng có chút nản lòng thoái chí. Lo lắng Phạm Tình đang một mực chờ nàng, Hàn Phỉ do dự có nên trở lại hay không, đúng lúc này nàng lại nhìn thấy ở khúc quanh phía trước có thứ gì đó đang lóe lên. Hàn Phỉ giống như bị mê chậm rãi tiến lên, vừa tới chỗ ngoặt, đã nhìn thấy khung cảnh chấn động trước mặt. Trên mặt đất ngổn ngang rất nhiều thứ, bùn đất bàm vào còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, mới nhìn sẽ không thể nhận ra đó là đồ vật gì, nhưng ở chính giữa có một thứ vừa nhìn lập tức liền biết, đó là một cái quan tài cực lớn bằng gỗ lim. Toàn bộ quan tài đều mang bùn đất, giống bị đào ra không lâu đã bị người bỏ vào đây, nhưng bùn đất căn bản không thể che giấu được những đồ án điêu khắc tinh mỹ phía trên, toàn bộ quan tài được chế khắc vô cùng tinh mỹ, còn mơ hồ mang theo một cỗ bá khí lẫm nhiên.
Hàn Phỉ không nhịn được tới gần chút, muốn đi tới, nhưng ở bốn phía đều kéo lên một vòng đường cảnh giới, tách ra hai nơi, cấm người chờ tới gần, Hàn Phỉ đứng ở đường cảnh giới, khoảng cách gần khiến nàng cảm nhận được một trận khí tức âm lãnh xông thẳng vào mặt. Đồ vật trên mặt đất đồ vật được quan sát ở khoảng cách gần, có thể miễn cưỡng phân biệt ra được, ánh mắt Hàn Phỉ rốt cục từ trên quan tài gỗ lim chuyển qua đồ vật gần nhất, đó là một cái đỉnh bốn mặt, bởi vì niên đại xa xưa, màu sắc có vẻ hơi xám xịt, ngay cả nắp cũng không thấy, trong đỉnh toàn bộ đều là bùn đất, nhưng cũng giống cỗ quan tài kia, bốn phía đỉnh cũng có khắc đồ án tinh mỹ. Chỉ là bức đồ án kia, nhìn có chút quen thuộc.
Hàn Phỉ không nhịn được ngồi xổm xuống, chui vào trong đường cảnh giới, lấy ra một cái khăn tay bắt đầu lau sạch bùn đất xung quanh cái đỉnh tứ phương kia đi, càng lau bức đồ án kia lại càng hiện ra rõ ràng, đó là một đồ án hoa. Cành lá lan tràn, cánh hoa nhỏ dài, từng cánh từng cánh bao vây, ngay cả đường vân thật nhỏ cũng điêu khắc vô cùng rõ ràng. Hoa văn như vậy, giống hệt hoa văn trên mặt Tần Triệt.
Hàn Phỉ lập tức liền sửng sốt, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồ án kia không chớp mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác quái dị.
"Xem được không? Đó là đồ vật có giá trị nhất thời kì thần nữ mới khai quật được, bị khắc lên đồ án như vậy, đây là đỉnh dùng để tế tự."
Thanh âm già nua mà xa lạ bang lên phía sau lưng, khiến Hàn Phỉ giật mình, khăn trong tay cũng rơi xuống đất, nàng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, đã có một lão nhân gia hơn năm mươi tuổi đứng đó, mang theo ý cười nhìn nàng. Hàn Phỉ cuống quít đứng lên, có chút tay chân luống cuống.
Lão nhân gia đẩy đẩy gọng kính mắt, chắp tay sau lưng, nói: "Không cần sốt sắng, hài tử, ta hù đến ngươi rồi sao?"
Hàn Phỉ lập tức khom lưng cúi chào nói: "Thật có lỗi! Ta không nên tùy tiện xông vào đây! Rất xin lỗi!"
Lão nhân gia ha ha cười, nói: "Không cần câu nệ như vậy, ta sẽ không nói cho bảo an."
Nói xong, lão nhân gia còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, không có chút tư thái nào của học giả.
"Ông nội! Sao người lại ở chỗ này?"

Một thanh âm khác có chút bối rối âm xông tới.
"Ồ! Hàn Phỉ! Tỷ quả nhiên ở đây!"
Phạm Tình giận đùng đùng chạy tới, hướng về phía Hàn Phỉ chống nạnh nói: "Ta tìm tỷ rất lâu a! Tỷ thế nào lại chạy vào đây? Rõ ràng cửa vào hầm ngầm ở một nơi rất bí ẩn a! Hơn nữa tỷ không biết mình chạy loạn như vậy rất nguy hiểm sao? Vạn nhất tỷ lại phát bệnh, không tìm được đường ra thì làm sao bây giờ? Tỷ làm ta lo lắng muốn chết!"
Hàn Phỉ bị Phạm Tình nói một tràng đến mức không thể thốt ra được lời nào, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.."
Lão nhân gia thấy buồn cười, nói: "Tiểu Tình, ngươi như vậy thì sao người ta có thể nói chuyện a! Mau buông tay, ngươi đứa bé này, nói chuyện cũng không thể chậm một chút, cho người khác một cơ hội hoàn hồn a."
Phạm Tình nghe xong có chút lúng túng, im miệng, quay đầu quay về phía lão nhân gia nói: "Còn chưa nói người đấy! Ông nội, không phải người nói ba ngày sau mới trở về sao! Làm sao lại về sớm như thế?"
Lão nhân gia cười híp mắt nói: "Ta già rồi, trí nhớ cũng không tốt, những tư liệu kia không phải ở ngay trong nhà sao, ta liền không phải đi nữa."
Phạm Tình nói thầm một câu: "Người không phải là già trí nhớ không được, mà là phải nhớ quá nhiều thứ! Đáng đời!"
"Tiểu Tình."
"Ta sai rồi ông nội!"
Phạm Chung đối với cháu gái của mình thật sự là có chút bất đắc dĩ, nhưng may mà đứa nhỏ này tâm địa vô cùng tốt, nhân tiện nói: "Tiểu Tình a, đây là bằng hữu của cháu sao?"
Phạm Tình chỉ chỉ Hàn Phỉ, nói: "Đúng vậy! Đây là bằng hữu ta mới quen, có điều đầu óc không tốt lắm."

Hàn Phỉ yếu ớt biện giải: "Đầu óc ta không có chuyện gì.."
Nhưng Phạm Tình làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Đây chính là người cháu đã nói với ông trong điện thoại, vị bằng hữu muốn tìm ông để hiểu biết về lịch sử đấy!"
Phạm Chung kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Hàn Phỉ, nói: "Hài tử, ta nghiên cứu cũng không phải là lịch sử chính thống, những chính sử trong sách vở cũng có cả, Đường, Tống, Nguyên Minh, Thanh, cũng không nằm trong phạm vi nghiên cứu của ta."
Hàn Phỉ nói: "Ta biết! Ta tìm đến ngài cũng không phải vì muốn hiểu biết chính sử, ta muốn biết về nhóm cổ vật này, cùng với thời đại thần nữ ngài đề cập đến trước đây."
Phạm Chung càng thêm kinh ngạc, nói: "Ngươi từ chỗ nào mà biết được?"
Phạm Tình yếu ớt nói: "Ta, ta không cẩn thận nói ra khỏi miệng."
Phạm Chung thở dài một hơi, nói: "Những việc này không nên nói lung tung a, chuyện niên đại vẫn chỉ là suy đoán của ta, chứng cứ quá ít, hiện tại chưa thể khẳng định."
Hàn Phỉ cấp thiết nói: "Không sao, ngài chỉ cần nói tất cả những gì ngài biết cho ta là được!"
Hàn Phỉ ngữ khí đón đến, cuối cùng cắn răng nói: "Nói không chừng ta còn có thể trợ giúp ngài!"
Phạm Chung dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hàn Phỉ, nói: "Tiểu cô nương, không thể nói lung tung được."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, tỉnh táo lại, biểu hiện nghiêm túc nói: "Ta không có ý đùa giỡn, đối với thời đại này ta đã từng nghiên cứu qua, có lẽ sẽ có tác dụng nhất định, ngài nhất định phải thảo luận một hồi với ta!"
Phạm Chung do dự, nghiên cứu về thời đại thần nữ gần như đều là hắn một thân một mình tìm tòi, ngay cả một người có thể thảo luận cũng không có, tất cả mọi người đều bảo hắn điên, điên cuồng. Thời đại kia căn bản cũng không có khả năng tồn tại, chỉ là một cố sự thần thoại mà thôi, thế giới này sao có cái gì gọi là thần?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.