Phạm Tình cứ như vậy đỡ Hàn Phỉ trở lại một căn phòng cũ nàng đã ở mười mấy năm, mà chìa khóa vẫn như trong ký ức giấu ở chỗ hộp Phòng Cháy. Mở cửa ra, căn phòng trong ký ức xuất hiện ở trước mắt Hàn Phỉ. Đó là một gian phòng rất bình thường, trang trí vô cùng ấm áp, ngay cả gối ôm trên ghế sofa vẫn còn ở nguyên vị trí, giống như thường ngày. Hàn Phỉ đứng ở cửa sững sờ rất lâu, cho đến khi Phạm Tình đẩy một cái nàng mới phục hồi tinh thần lại, mời Phạm Tình đi vào.
Toàn bộ căn phòng rất ấm áp, bởi vì chỉ có một người ở, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, Hàn Phỉ tinh thần hoảng hốt đi nấu nước, nhưng đã rất lâu không tiếp xúc với những đồ vật hiện đại này làm động tác của nàng rất trì độn, khiến cho Phạm Tình đứng một bên nhìn kinh hồn bạt vía, càng ngày càng khẳng định tinh thần người này nhất định là có vấn đề. Mãi đến tận lúc ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, Hô hấp Hàn Phỉ mới từ từ bình tĩnh, nàng cười khổ một tiếng, thầm than chính mình rõ ràng trải qua nhiều mưa to gió lớn như vậy, nhưng gặp chuyện lại vẫn thất kinh như cũ.
Phạm Tình vì muốn giải tỏa tâm tình cho Hàn Phỉ, giả vờ nhiệt tình nói: "Đúng rồi, tỷ còn chưa nói cho ta biết tỷ tên là gì?"
Hàn Phỉ cầm chén nước ấm trong tay, thấp giọng nói: "Hàn Phỉ."
Phạm Tình ờ một tiếng, nói: "Tỷ làm nghề gì?"
"Trung y."
Phạm Tình lộ ra vẻ kinh ngạc, một người thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919336/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.