Chương trước
Chương sau
Lông vũ có chín loại màu sắc, nhìn giống hệt màu sắc của chín quân trong mộng cảnh. Hàn Phỉ đứng ở lối vào, bị chấn động nhất thời nửa khắc chưa hoàn hồn lại. Mà ở một bên khải giáp, là vũ khí chồng chất. Tha thứ cho Hàn Phỉ phải dùng từ 'chất chồng' để hình dung, thực sự là bởi vì số lượng vũ khí quá mức to lớn, đến mức phải dùng cách chồng chất lên nhau mà đặt, trừ đao thương thông thường ra, còn có rất nhiều vũ khí không gọi nổi tên, toàn bộ đặt ở nơi đó, nhìn một cái, cũng đủ làm người sợ hãi.
Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như hiểu rõ cái gì gọi là bảo tàng vật tư quân dụng. Nơi này giống như là nhà kho khổng lồ vậy, mọi thứ đều được đặt chỉnh tề ở đây, mọi vật cần dùng trên chiến trường nơi này cũng chuẩn bị đầy đủ hết, thậm chí nhìn một cái, còn vô cùng rắn chắc, là hàng tốt thượng thừa. Hàn Phỉ không nhịn được tiến lên, đưa tay sờ sờ khôi giáp, cảm giác rét lạnh làm nàng yêu thích không buông tay, khải giáp này nhìn qua cũng rất lãnh khốc a! Không khó tưởng tượng, khi tất cả binh lính đều mặc trên mình bộ giáp như vậy ra trận, thì chấn động đến cỡ nào a.
Sở Du lôi kéo tay áo Hàn Phỉ, đưa nàng đi một hướng khác. Nơi đó đặt rất nhiều rất nhiều rương gỗ lim lớn, từng cái rương gỗ đỏ đều dài bằng một người lớn, vô cùng to lớn, Sở Du leo lên, nỗ lực dùng đầu mở rương ra, nhất thời, một trận kim quang bắn ra bốn phía, làm lóa cả mắt Hàn Phỉ. Đó là một cái rương tràn đầy kim ngân tài bảo. Từng cái từng cái Kim Nguyên Bảo được xếp chỉnh tề, một cái rương hoàng kim lớn như vậy tạo thành hiệu quả thị giác tương đối chấn động.
Hàn Phỉ trong nháy mắt cảm giác mình giống như nhà quê vào thành, dời không nổi bước! Đời này nàng cũng chưa từng thấy nhiều hoàng kim như vậy! Sở Du giống như còn ghét bỏ không đủ chấn động, vội vã gọi tới gọi lui, mở rất nhiều rương gỗ đỏ ra.
Hàn Phỉ hoàn toàn bị kim quang vây quanh, lắp ba lắp bắp, nói: "Đây, cái này, đây đều là hoàng kim sao? Tất cả rương nơi này?"
"Ngao ô!"
Hàn Phỉ cảm giác mình chân có chút mềm, nàng không thể không thở dốc hai hai, làm hô hấp của mình thông thuận hơn một chút, mới miễn cưỡng trấn định lại.
"Tỉnh táo một chút, Hàn Phỉ, ngươi không phải là người chưa từng thấy cảnh tượng bao giờ, bình tĩnh đi."
Rốt cục Hàn Phỉ chậm rãi đi tới, vuốt những Kim Nguyên Bảo này, trong lòng thở dài một tiếng. Sở Du có vẻ vô cùng yêu thích vẻ mặt này của Hàn Phỉ, chạy tới chà xát Hàn Phỉ, giống như đang tranh công. Hàn Phỉ mạnh mẽ xoa nó mấy cái, đối với nàng mà nói, những vật này quả thực đã giải quyết được việc cần kíp trước mắt, buồn rầu duy nhất là nàng không biết mang chúng đi làm sao, nếu chỉ dựa vào nhân lực vận chuyển mà nói tựa hồ cũng không có khả năng lắm.
Ngay lúc Hàn Phỉ nghĩ như vậy, Đào Bảo vẫn một mực trầm mặc không lên tiếng bỗng xuất hiện: "Kí chủ! Cẩn thận một chút, có đồ vật gì đó muốn tiến đến!"
Hàn Phỉ kinh ngạc, biểu hiện lập tức liền khẩn trương lên, nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, ngay cả Sở Du dường như cũng không thể có cảm giác gì.
Nhưng thanh âmĐào Bảo càng lúc càng nghiêm túc, nói: "Kí chủ! Thứ đó rất mạnh mẽ! Cẩn thận!"
Vừa dứt lời, Hàn Phỉ cũng cảm giác được phía sau truyền đến một cảm giác nguy hiểm trí mạng, đồng tử nàng co rụt lại, đột nhiên nhảy sang bên cạnh, cái rương chỗ nàng vừa đứng lập tức vỡ thành mấy mảnh. Ánh mắt Hàn Phỉ trở nên sắc bén, vừa rơi xuống đất lập tức nhảy lên, lui lại vài mét, ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một bộ khải giáp đang cầm đại đao trong tay, cũng chậm rãi nhấc đại đao vừa chém lên. Hiển nhiên, một kích vừa rồi không trúng mục tiêu. Mà Hàn Phỉ còn quỷ dị phát hiện ra.. không thấy Sở Du đâu nữa. Cứ như vậy trong một tích tắc, Sở Du đã biến mất, nhưng lại xuất hiện một khải giáp không người như thế, nhưng hiện tại còn chưa chờ Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, bộ khải giáp kia lại xông tới, nhấc theo đại đao như muốn chém nàng thành hai nửa vậy.
Hàn Phi không thể không tránh né, dáng người nàng mạnh mẽ, không bị thương tổn gì, nhưng một mực tránh né như vậy thật khiến người ta uất ức.

"Đào Bảo! Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ gì vậy?"
"Kí chủ, kết quả đo lường không thấy bất luận dấu hiệu sinh mệnh hoạt động nào! Cái này, đây là u linh đi!"
"Gặp Quỷ!"
Hàn Phỉ nhảy lên, mà động tác vốn trì độn của bộ khải giáp kia cũng dần trở nên thần tốc, vào lúc Hàn Phỉ vọt lên, cấp tốc móc ra một cây trường kiếm, hướng về Hàn Phỉ đâm lại.
"Đậu phộng! Nhanh tay nhanh mắt! Đây là dối trá a!"
Hàn Phỉ muốn điên, lập tức quay về Đào Bảo hô: "Cho ta đại đao a! Kia là cái đại đao quỷ gì?"
"Kí chủ! Tiếp lấy!"
Hàn Phỉ cảm giác trong tay phát nặng, còn không kịp cẩn thận xem đó là gì, liền trực tiếp vung một cái, trong không khí truyền đến 'choang' một tiếng, binh khí chạm nhau, Hàn Phỉ chỉ cảm thấy hổ khẩu đau đớn, thân thể cũng bị một lực đạo đụng bay ra, lăn một vòng trên đất, đau đến mức nàng phải cau mày. Trong không khí vẫn còn lưu lại sư vị binh khí chạm vào nhau.
"Két!" Trường kiếm trong tay Khải giáp liền bị cắt thành hai đoạn. Hàn Phỉ ngẩn người, vội vã cúi đầu xem đại đao của mình, quả nhiên vô cùng lớn! Không trách được hiện giờ cánh tay nàng giơ lên cũng cảm thấy nặng, toàn bộ thân cây đao dài tầm một mét, toàn thân đen nhánh, nhìn kỹ lại thì thấy thật ra là đỏ đến mức biến thành màu đen, Đao Phong sắc bén lập loè ánh sáng lạnh, một chùm tua rua màu đỏ quấn trên chuôi đao, toàn bộ tạo hình vô cùng bá khí uy vũ.
Hàn Phỉ thấy chỉ là một kích, liền chém trường kiếm của khôi giáp thành hai nửa, lập tức vui mừng, nói: "Đào Bảo! Cây đao này của ngươi không tệ a! Chất lượng thượng đẳng! Sợ là làm từ hợp kim Titan a!"
Đào Bảo không hiểu hợp kim Titan là gì, nó vẫn nghe ra vẻ hoan hỉ trong giọng nói của kí chủ, nhưng ngoài ý muốn, Đào Bảo không trả lời. Nó đang bị chấn động. Trong lúc đối mặt vừa rồi, dựa theo phân tích thuộc tính của nó đối với thanh đao này, căn bản không thể chém đứt trường kiếm trong tay khải giáp được, trong nháy mắt đó, thuộc tính của đao tăng lên như bão táp, đến một trị số tương đối đáng sợ. Đào Bảo biết rõ, tổng hệ thống phân phối cây đao này căn bản không có trị số như vậy, điều này chỉ có thể nói rõ, nguyên nhân là ở kí chủ.
Lúc trước Đào Bảo chưa từng xuất hiện cũng là bởi vì nó phát hiện, từ khi tiến vào nơi này, các trị số cơ năng trên thân thể kí chủ ở vào trạng thái hết sức không ổn định. Nhất là trong một tích tắc kia, lúc ở ngoài cánh cửa đồng xanh, chỉ ngắn ngủi một giây đồng hồ, trị số thân thể kí chủ nó đã đạt đến đỉnh phong của con người, không, chính xác mà nói là đã đột phá đỉnh phong, là mức độ mà thân thể con người không thể thừa nhận, dựa theo số giá trị này mà nói, kí chủ đã sớm bạo thể mà chết. Nhưng một mực lại không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, trải qua nháy mắt đó, trị số chỉnh thể của kí chủ so với quá khứ đã cao hơn một chút. Đã đạt đến trình độ thân thể của một chiến sĩ. Biến hóa như vậy, Đào Bảo không biết nên mừng hay nên lo.
Trong lúc Đào Bảo đang ưu sầu, Hàn Phỉ đã cùng khải giáp đại chiến ba trăm hiệp, nhất là đại đao trong tay càng dùng càng thuận lợi, khiến Hàn Phỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, lúc so chiêu càng thuận buồm xuôi gió, dần dần, Hàn Phỉ đã không còn một mực né tránh, mà là chủ động tấn công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.