Tần Triệt sửng sốt, giống như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Hàn Phỉ giãy dụa muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt cằm nàng, nàng không muốn đối mặt với hắn. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
"Mập mạp."
Tần Triệt gọi Hàn Phỉ. Không có tiếng trả lời. Dáng vẻ Tần Triệt vốn tràn ngập nguy hiểm bắt đầu trở nên khủng hoảng.
"Mập mạp, nhìn ta, nhìn ta!"
Hắn rốt cục buông bàn tay đang nắm cằm Hàn Phỉ ra, sau một khắc, một cây chủy thủ kề lên cổ hắn. Tần Triệt sửng sốt. Hàn Phỉ liều mạng thở dốc, sức lực toàn thân đều đang chầm chậm điều động phá tan huyệt vị bị trấn trụ, làm cả người nàng dần thoát khỏi cảm giác như nhũn ra, nhưng tiêu hao quá khổng lồ, tất cả khí lực Hàn Phỉ có thể miễn cưỡng tụ tập lại đều dùng ở cánh tay đang nắm dao găm kia, không dám thả lỏng chuat nào. Hàn Phỉ chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng lại kề dao găm vào cổ Tần Triệt. Giữa bọn họ, thế mà lại có một ngày rút đao khiêu chiến.
"Mập mạp.."
Tần Triệt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong thanh âm còn mang theo một tia mềm yếu. Hàn Phỉ ép buộc bản thân không thể bị Tần Triệt mê hoặc, cảm giác về hành vi của hắn với nàng vẫn còn đây, một khi thả lỏng cảnh giác, Hàn Phỉ không biết mình còn có khí lực lại lần thứ hai không.
"Câm miệng, đừng gọi ta.."
Hàn Phỉ chậm rãi đẩy Tần Triệt ra, chủy thủ trong tay vẫn chưa từng rời khỏi cổ hắn, Hàn Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919305/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.