Rất nhanh, toàn bộ Tần gia quân đều biết rõ, vị mỹ nhân giá trị một tòa thành trì kia không chỉ đẹp, mà còn là một đại phu có y thuật cao siêu, không ít binh lính sắp tử vong, chỉ cần nàng ra tay liền được cứu trở về. Nàng giống như thần y vậy, từng người, từng người bị thương dưới bàn tay nàng lại một lần nữa sống dậy. Nàng không hề nghỉ ngơi, cơ hồ là ngày đêm không ngừng bận rộn, ngay cả việc nấu thuốc cũng đều tận mắt nhìn chằm chằm.
Dần dần, toàn bộ Tần gia quân đều ý thức được, bọn họ đến cùng là đổi được một bảo vật vô giá như thế nào. Nhất là mấy câu nói kia của Hàn Phỉ, cơ hồ là trong chốc lát từ trong quân doanh truyền ra, khiến không ít binh lính đỏ mắt, lúc giá trị của bản thân được người khác khẳng định, cũng chính là lúc họ cảm thấy vinh dự vô cùng lớn lao, trái tim bọn họ lập tức được khích lệ, hiện tại hận không thể xuất hiện địch nhân, để cho bọn họ phát tiết một chút chiến ý cuồn cuộn trong lòng.
Ngay chính bản thân Hàn Phỉ cũng không biết, lời nàng nói ra, sẽ mang đến kết quả như vậy. Giờ khắc này nàng bận bịu đến muốn điên, đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả mùi vị luôn bị nàng ghét bỏ cũng trở thành thói quen, liên tục công tác một ngày một đêm, nàng rốt cục mệt đến nằm xuống, cuối cùng các binh sĩ không thể nhìn nổi nhất quyết để nàng trở về nghỉ ngơi.
Nàng nghỉ ngơi ở trong lều chủ tướng, mà khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919303/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.