Biên giới hai bên, nơi mãng hoang, cỏ khô tạp sinh. Tất cả mọi thứ, tựa hồ cũng mất đi sinh cơ, đây là một khu vực màu xám, trong không khí còn lưu lại sương khói của cuộc chiến tranh đã qua đi.
Binh lính của Vân Hỏa từng người, từng người ngồi dưới đất, vẻ mặt chết lặng, trong mắt cũng mất đi mọi tía sáng, thứ còn lại, chỉ là tuyệt vọng, tràn đầy tuyệt vọng. Lương thảo bị đốt, bọn họ bị nhốt, dường như tử vong đã tới rất gần, loại cảm giác chờ đợi để đối diện với tử vong thật sự quá mức ngột ngạt.
Nhưng không qua bao lâu sau đó, các binh sĩ Vân Hỏa liền phát hiện một chuyện quái dị, Quân Tần gia bao vây phía bên ngoài bắt đầu có dấu hiệu thoái lui. Bọn họ đang thu binh, từng bước lùi về sau, toàn bộ vòng vây bắt đầu giải tán.
Quân lính Vân Hỏa quốc lập tức bò lên, nhìn vòng vây kia từ phía xa, đột nhiên bắt đầu hoan hô lên.
"Lùi! Lùi! Bọn họ lùi a!"
"Mọi người mau đứng lên! Bọn họ lui rồi! Chúng ta được cứu trợ a!"
"Nhất định là Tân Hoàng phái binh tới cứu chúng ta! Nhất định là như thế!"
"Vân Hỏa vạn tuế! Tân Hoàng vạn tuế!"
Lúc binh lính Vân Hỏa bắt đầu hoan hô, một chiếc kiệu nhỏ đang được người khiêng chậm rãi hướng về phạm vi lãnh thổ của Hàn Linh mà tới, nhằm thẳng đến lều của chủ soái, mà binh lính Hàn Linh ở hai bên đường đều đang không có một tiếng động nhìn chăm chú lên chiếc kiệu nhỏ này. Nhóm quân Tần gia cũng đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919300/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.