Trong hang núi đen nhánh, truyền đến vang lên sàn sạt, một nông phu lớn mật ghé sát vào một chút, đẩy cành cây ra, nhìn trong sơn động đen tuyền kia tựa hồ truyền đến tiếng hít thở nặng nề. Nông phu giật mình, đã nhìn thấy trong đó đột nhiên sáng lên hai điểm ánh sáng xanh lục, giống như của dã thú vậy. Không lâu sau, tiếng bước chân nặng nề truyền đến, đạp đạp đạp đạp -- Nông phu sợ đến nỗi đánh rơi cả cái xẻng trong tay.
Một lúc sau, một bộ xác sói bị ném ra ngoài. Con sói kia đã chết, hiển nhiên là đã chết đến mức không thể chết thêm. Một nhân ảnh chậm rãi đi ra, lúc ánh mặt trời chiếu xuống, hắn híp híp mắt, phát sinh tiếng thở dài. Y phục trên người hắn cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu tanh dày đặc làm sao cũng không hết, cả người còn tản ra lệ khi chưa kịp thu lại.
Lúc này, hắn quay đầu về phía sau sơn động, nhàn nhạt nói một câu: "Này, đi ra."
Rất nhanh, có hai bóng người chậm chạp leo ra. Đó là Điệp Y cùng tổ phụ. Sau khi Điệp Y nhìn thấy ánh mặt trời liền gần như vô thức úp sấp bên cạnh ói lên ói xuống, sắc mặt cũng tái nhợt. Trong đầu nàng đều là hình ảnh thi thể ở khắp nơi, có động vật, có con người, vô số thi thể chất đống trên mặt đất, tử trạng khốc liệt, hầu như đều là bị ngược sát. Mà người tạo thành tất cả những thứ này, chính là Tần Triệt trước mặt. Máu tươi trên người hắn chính là minh chứng tốt nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919283/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.