Hàn Phỉ ôm tiểu hài nhi hờ hững ngồi xuống, nàng cẩn thận vướt lại những sợi tóc ngổn ngang của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm bẩn của tiểu hài nhi cũng bị nàng dùng tay áo cẩn thận lau sạch, lộ ra ngũ quan vốn tinh xảo của hắn.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, mà lúc này, tiểu hài nhi chậm rãi mở mắt, suy nghĩ mơ hồ, lúc tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy Hàn Phỉ. Hàn Phỉ nghe thấy một thanh âm yếu ớt từ từ gọi.
"Mập mạp.."
Hàn Phỉ dùng sức nhắm mắt, không để cho vành mắt mình đỏ lên.
"Ừ, ta ở đây."
"Mập mạp.."
"Ta ở đây."
Thanh âm tiểu hài nhi run rẩy: "Mập mạp.."
Hắn chỉ yếu ớt gọi tên nàng, mang theo tiếng khóc nức nở. Gọi đến nát cả tâm Hàn Phỉ. Nàng nhẹ nhàng ghé sát mặt hắn, dùng khăn tay nhúng nước sạch, hạ nhiệt độ cho hắn, làm hắn càng thêm dễ chịu hơn một chút.
"Triệt nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều gói thuốc, cũng đã để vào trong lồng ngực ngươi, cẩn thận giấu kĩ, ngươi phải nhớ kỹ, cứ qua bảy ngày phải đổi thuốc một lần, trong vòng mười lăm ngày vết thương không nên đụng nước, không nên cử động, nhớ phải tĩnh dưỡng, sau mười lăm ngày có thể thoáng hoạt động chân, hoạt động kinh mạch, ngươi nhớ kỹ chưa? Nhất định phải nhớ nhé."
Lúc Hàn Phỉ nói những câu này, nàng phải dùng sức rất nhiều mới ngăn bản thân không khóc nức nở.
"Mập mạp.. Ta không đứng lên nổi thật sao?"
Nước mắt Hàn Phỉ suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919277/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.