Chương trước
Chương sau
Ngay đêm đó, Tần Hoàng đang phê duyệt tấu chương, biểu hiện uể oải để bút xuống, thấp giọng nói: "Giờ nào rồi?"
Thái giám đứng một bên chờ đợi, cung kính nói: "Hồi Hoàng Thượng, đã là giờ sửu, ngài nên nghỉ ngơi một chút."
Tần Hoàng dừng một cái, đứng dậy, nói: "Hồi cung đi."
Công Công tiến lên thăm hỏi một câu: "Hoàng Thượng hôm nay lật thẻ bài của ai ạ?"
Tần Hoàng sững sờ một hồi, vô thức định lật thẻ bài của Dương Quý Phi, vốn là mấy ngày này hắn vì muốn thăng bằng hai bên, liền một mực sủng hạnh Dương Quý Phi, tuy nàng ta đẹp nhưng ngày ngày lặp lại cũng cảm thấy buồn bực, huống chi hắn căn bản không có bao nhiêu cảm tình với nàng, chẳng qua là vì triều đình mà thôi. Diệt trừ quyền thế của Khánh gia, phụ tá Dương gia, đạt đến trạng thái thăng bằng, đây là điều Tần Hoàng muốn. Nhưng đối với Dương Quý Phi, Tần Hoàng thật sự không thể nói là yêu thích, hiện tại thế cục gần như đã thăng bằng, hắn liền không tình nguyện đi đến chỗ Dương Quý Phi lắm. Nhưng trừ nơi đó, còn có ai đang chờ hắn chứ? Hoàng hậu đã bị hắn lệnh cưỡng chế tĩnh dưỡng, Hương Quý phi mấy ngày gần đây ôm bệnh tại thân, Dương Quý Phi không muốn gặp, những phi tần còn lại hắn đều không có ấn tượng gì, trong cung bởi vì hắn bận rộn mà ngừng tuyển tú, ngược lại là không nhìn thấy bao nhiêu gương mặt mới mẻ.
Trong lúc nhất thời, Tần Hoàng cảm giác một cái đế vương như hắn thực tại có chút khổ. Thiên hạ to lớn, có nữ nhân nào hắn không chiếm được, nhưng một mực người hắn rất muốn, lại vĩnh viễn rời bỏ hắn mà đi.
Mang theo tâm tư phiền muộn, Tần Hoàng nói thẳng: "Không cần, về Trường Tây Cung."
Công Công thoáng kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn là nhanh chóng phân phó người đem thu thập Trường Tây Cung, dù sao Hoàng Thượng rất ít khi một mình đi ngủ. Đợi đến khi Tần Hoàng về Trường Tây Cung, lại phát hiện trên giường mơ hồ có một bóng người đang nằm. Hắn nhíu mày, trong lòng không thích, thậm chí còn dâng lên một tia sát ý. Đế vương kiêng kỵ nhất chính là bị người khiêu chiến uy nghiêm, hắn rõ ràng đã nói muốn ở một mình, còn dám đem người sắp xếp đến trong phòng hắn, cái này rõ ràng chính là đang khiêu chiến với uy nghiêm của hắn.
Ngay lúc Tần Hoàng chuẩn bị gọi người trực tiếp đem khách không mời mà đến trên giường ném ra ngoài, người nằm trên giường lật một cái, dưới sợi tóc ngổn ngang, một dung nhan trắng nõn diễm lệ lộ ra. Dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt rung động lòng người kia, vô cùng quen thuộc khiến tâm hắn cũng run rẩy một hồi.
Thanh âm Tần Hoàng đang chuẩn bị gọi người đến kẹt tại trong cổ họng, hắn ánh mắt lập tức trở nên si mê, thậm chí còn có chút khó tin, hắn chậm rãi tới gần bên giường, khi gương mặt đó càng ngày càng gần, hô hấp của Tần Hoàng cứng lại, môi hắn đều đang run rẩy, một cái tên đã phong ấn mười mấy năm chậm rãi tuôn ra.
"Tuyết nhi.."

Trong chớp mắt này, khuôn mặt hai người, chồng khít lên nhau. Hàn Yên nằm trên giường lật cả người, thân thể nóng đến lợi hại, toàn thân cao thấp đều giống như có đàn kiến đang bò, gặm cắn, làm cho nàng hết sức không thoải mái, nàng rất nóng, đó là một loại nóng không thể giảm bớt, dường như ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng đang bị thiêu đốt, đáng sợ hơn là, một loại cảm giác trống rỗng tự nhiên mà sinh ra. Muốn được lấp đầy, muốn được người hung hăng tiến vào. Hàn Yên cảm giác trạng thái của mình không đúng, nhưng đầu óc của nàng quá nặng, như là có mấy chục cân đè lên, đau đớn bức bách làm cho nàng không thể mở mắt ra. Trong cơn hoảng hốt, bên tai Hàn Yên tựa hồ nghe thấy có một thanh âm xa lạ, dường như đang kêu cái gì đó.
Tần Hoàng đã triệt để si mê, thậm chí không dám nhúc nhích, hắn sợ kinh động giấc mơ này, hắn đã rất lâu không mơ thấy Tuyết nhi của hắn. Hắn cho rằng, cả đời này, Tuyết nhi cũng sẽ không tiến vào mộng cảnh của hắn nữa. Rốt cục, Tần Hoàng đưa tay ra, đụng vào trên dung nhan của Hàn Yên, lúc nhiệt độ nóng rực kia truyền đến, ý thức của hắn rốt cục tỉnh táo lại, đây không phải là một giấc mơ, mà Tuyết nhi thật sự đã trở về.
Tần Hoàng kìm chế nội tâm vui mừng như điên, gần như sắp không khống chế được, mà lúc này, Hàn Yên đã bị nhiệt độ nóng rực bức bách, bắt đầu gỡ bỏ y phục của mình, y phục rơi xuống để lộ làn da trắng nõn. Sắc mặt Tần Hoàng lập tức biến đổi, trở nên sâu thẳm, sâu trong nội tâm, một luồng du͙ƈ vọиɠ tự nhiên mà sinh ra. Dù biết rõ, tất cả những thứ này không đơn giản như vậy, chỉ sợ là có người cố ý an bài, nhưng lí trí Tần Hoàng đã hoàn toàn không còn nữa, hắn trực tiếp vươn mình đè lên trên, xé nát y phục của Hàn Yên, cuồng bạo hôn xuống.
Bị hôn đến mơ mơ màng màng, Hàn Yên tựa hồ ý thức được cái gì, khí tức của nam nhân xa lạ dâng lên, thân thể nàng vô thức kháng cự, nhưng nàng không thể động đậy, nàng quá uể oải, chỉ có thể bị ép thừa nhận, thậm chí còn có một tia vui thích. Rốt cục, lúc cơn đau đớn kia đến, Hàn Yên lập tức kêu lên thảm thiết, cảm giác vui thích vốn có cũng biến mất, đau đớn làm nàng lập tức tỉnh táo, sắc mặt tái nhợt, tầm mắt cũng khôi phục thanh minh.
Lúc Hàn Yên thấy rõ người đang nằm trên người nàng là ai, nàng lập tức lớn tiếng kêu lên.
"Không, không, không muốn! Ra ngoài! Mau ra đi! Ta không muốn!"
Hàn Yên khóc, liều mạng giẫy giụa, nhưng Tần Hoàng làm sao cho phép nàng thoát đi? Trực tiếp duỗi bàn tay chặt chẽ cố địnhnàng lại, lập tức bắt đầu vận động. Hàn Yên khóc đến lợi hại, trong miệng hô tên Cảnh Đông, nhưng nàng đã quên, là nàng tự mình muốn Cảnh Đông đi hoàn thiện hệ thống, lúc này Cảnh Đông không thể xuất hiện. Nàng chỉ có thể bất lực, thống khổ chịu đựng thân thể bị dằn vặt, một loại cảm giác căm ghét gần như làm nàng muốn nôn ra. Ở trong nước mắt mông lung, Hàn Yên nhìn khuôn mặt Tần Hoàng đã có chút già yếu, cảm thụ được thân thể tê liệt, cùng với tưởng tượng thấy biểu hiện ôn nhu của Tần Mục. Đột nhiên, ánh mắt nàng tràn vào một luồng oán hận, dày đặc gần như thực chất. Nàng nhắm mắt lại, yên lặng mà chịu đựng.
Ngày thứ hai, trời sáng, Tần Hoàng cuối cùng từ trên người Hàn Yên hạ xuống, cả người khoan khoái, mà Hàn Yên đã sớm cả người chật vật mê man đi. Nhìn gương mặt đó, Tần Hoàng không nhịn được khom lưng hôn một chút lên gó má Hàn Yên, sau đó đứng dậy để người khác hầu hạ. Hắn đã rất lâu không được tận hứng như thế, dù cho ở phía sau, hắn rõ ràng biết người này không phải là Tuyết nhi, mà là nữ nhi Hàn Yên của Hàn Thừa Tướng. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự vui thích của hắn, thậm chí cảm giác mình lập tức trẻ trung hơn rất nhiều, hắn nghĩ, hậu cung cũng không thiếu một vị trí như vậy, liền hài lòng thay y phục vào triều, cũng dặn người không cần đánh thức nàng, vận động cả đêm như vậy đã muốn mệt chết.
Sau khi Tần Hoàng rời khỏi, Hàn Yên chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt kia không còn vẻ hồn nhiên và mỹ hảo, mà mang theo đầy oán hận cùng hắc ám. Thời khắc này, Hàn Yên cảm giác mình rất bẩn, nàng từng nghĩ bản thân mình có thể chịu được, nhưng nàng sai, lúc bị thứ đã không còn trẻ trung kia tiến vào thân thể, nàng khắc chế không được mà buồn nôn. Nhưng nàng đã bị vấy bẩn, nàng không còn toàn bích nữa. Mà người đẩy nàng vào tình cảnh này, nàng biết là ai, nàng hận Tần Mục, nhưng càng hận bản thân mình cứ như vậy thả lỏng cảnh giác. Hàn Yên đột nhiên cười rộ lên, nước mắt cũng theo tiếng cười rơi xuống, nàng biết rõ, từ tối hôm qua, đã có thứ gì biến đổi.
Từ đây, trong hoàng cung thêm một vị Yên phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.