Hàn Phỉ là bị đau đớn trong tim làm cho tỉnh lại. Trái tim giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, đau đến nỗi nàng phải vò đầu bứt tai, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực. Nàng liều mạng thở dốc, mở mắt ra, nhìn thấy một mảnh mái nhà rách nát. Bên tai còn bị ù, cũng có chút hoa mắt. Hàn Phỉ sững sờ một lúc lâu, ý thức mới khôi phục như cũ, nhưng cảm giác trái tim bị thiêu đốt vẫn không thể quên. Quá đau, đau đến mức nàng không nhịn được đưa tay che lên ngực. Giống như một đồ vật rất trọng yếu bị thiêu hủy vậy. "Ngươi tỉnh rồi à? Quá tốt, ta còn tưởng là ngươi không còn sống đây này!" Hàn Phỉ nghe bên tai có giọng nói non nớt, sững sờ, mất công sức nghiêng đầu qua nhìn, liền đối diện với một gương mặt vô cùng bẩn thỉu. "Ngươi gọi gì vây? Làm sao lại bị rơi vào trong nước? Mà hình thể này của ngươi lại không bị chìm xuống, đúng là thần kỳ!" Hàn Phỉ khàn khàn nói: "Ngươi.. là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?" "Ta tên là Đông Đại Quý, ngươi từ thượng du dòng sông trôi xuống, vừa đúng lúc ta đang uống nước, ngươi đột nhiên trôi đến, hù chết ta, ta còn tưởng rằng gặp phải người chết trôi, không ngờ ngươi còn thở, liền vớt ngươi mang về đây, nhưng ta cũng không có tiền mời đại phu, vì thế chỉ có thể đặt ngươi trên giường, có thể thể sống lại hay không liền trông chờ vào chính ngươi, thật không nghĩ tới mạng ngươi thật lớn! Chuyện khi trước ngươi quên rồi à." Hàn Phỉ nghe xong trầm tư một hồi, cố gắng nghĩ lại sự tình trước khi hôn mê. Mãi đến tận lúc nàng nhớ lại người mặc áo đen kia. Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, đột nhiên muốn vươn mình xuống giường, nhưng nàng đã đánh giá quá cao thân thể mình, vì quá suy yếu nên nàng một lần nữa trực tiếp ngã xuống. "Ai ai ai, ngươi đừng đột nhiên đứng dậy a!" Đông Đại Quý giật mình, nghĩ thầm người này sợ là bị ngã hỏng đầu luôn rồi! Hàn Phỉ đau đến hoa mắt, sắc mặt thảm thiết, hoang mang nói: "Ta hôn mê bao lâu rồi?" "Cái gì?" "Ta hôn mê bao lâu?" Sắc mặt Hàn Phỉ dò hỏi quá mức dữ tợn, dọa cho Đông Đại Quý phát sợ, yếu yếu nói: "Tầm, 2 ngày a!" "2 ngày.." Thân hình Hàn Phỉ có chút lảo đà lảo đảo, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng gian nan bò lên, muốn xuống giường. Nhưng lại bị Đông Đại Quý ngăn cản. "Ngươi đừng cử động, ngươi căn bản chưa khỏe hẳn, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt một hồi, ta không có tiền mời đại phu cho ngươi! Nếu ngươi muốn chết, vậy thì chẳng phải ta đã lãng phí sức lực sao!" Hàn Phỉ lắc đầu, cắn răng nói: "Ta chính là đại phu! Ta không sao, ngươi buông tay ra, ta muốn trở lại, ta có chuyện rất quan trọng!"
"Ngươi muốn chạy về chỗ nào?" "Hoàng cung!" Sau đó, Đông Đại Quý lộ ra biểu hiện gặp quỷ. "Ngươi điên sao?" "Ừm?" "Ngươi biết nơi này là nơi nào không?" Nhìn sắc mặt Đông Đại Quý, trong lòng Hàn Phỉ dâng lên dự cảm không tốt. "Nơi nào?" "Nơi này là Cô Tô thành a! Cách hoàng cung nhanh nhất đến ba ngày ba đêm đi đường đấy! Với tình trạng thân thể người bây giờ, sợ là bò cũng bò không tới." Hàn Phỉ trong nháy mắt lộ ra biểu hiện như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ. "Hơn nữa, ngươi về hoàng cung làm cái gì? Nơi đó sao có thể là chỗ cho loại người như ngươi có thể vào đây? Ngươi có phải là đang nằm mơ hay không a?" Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm: "Sẽ không, sẽ không như vậy.." Nàng phải đi về! Nàng phải trở về a! Trở lại bên người tiểu hài nhi! Hàn Phỉ không dám nghĩ, lúc tiểu hài nhi phát hiện nàng biến mất mấy ngày, sẽ như thế nào. Nàng chưa từng vô thanh vô tức rời khỏi hắn lâu như vậy, tiểu hài nhi sợ là sẽ nóng nảy vô cùng đi! Hàn Phỉ chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng liền hoảng loạn không chịu được, một khắc cũng ngồi không yên. Đông Đại Quý thấy nàng không nghe khuyên bảo như thế, cũng phẫn nộ. "Ngươi muốn chết cũng không cần phải đi như vậy! Ngươi xem thân thể ngươi bày giờ một chút đi! Ngay cả bước đi cũng không làm được! Còn muốn đến hoàng cung! Ngươi muốn chết sao?" Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức phát hồng, nàng nắm chặt tay, nói: "Ta muốn trở lại, bất luận phải trả đại giới như thế nào."
Tuyết quý nhân rõ ràng muốn gϊếŧ nàng. E là người áo đen kia ra tay cũng là bởi vì phong thư kia. Nàng không hiểu tại sao Tuyết quý nhân lại làm như vậy, nhưng nàng không dám suy đoán, chỉ cần nghĩ đến thôi lại có một loại cảm giác nghẹt thở. Nàng muốn trở lại, trong này nhất định đã xảy ra sai lầm! Đông Đại Quý thấy mắt Hàn Phỉ đỏ lên, tựa hồ giống như sắp khóc, cũng có chút không đành lòng, ngữ khí hòa hoãn lại, nói: "Bây giờ ngươi gấp gáp như vậy cũng vô dụng, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm cho ngươi một chút thức ăn, chờ thân thể ngươi tốt hơn một chút lại nghĩ cách khác, ta nhớ rằng có một đội thương nhân sẽ đi tới hoàng cung." Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức sáng lên: "Thật sao?" "Thật, nhưng ngươi phải bảo đảm ngươi sẽ không làm chuyện xằng bậy, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết." Hàn Phỉ quyết tâm, nàng biết rõ dù cho bây giờ nàng gấp cũng vô dụng, nàng đã bỏ lỡ ước định thời gian, nhất định phải tìm cách khác để gặp hắn. Thấy Hàn Phỉ yên tĩnh lại, Đông Đại Quý cũng yên lòng, nói: "Vậy ta ra ngoài ăn xin." Hàn phỉ đang trầm tư nghe thấy câu nói này liền sững sờ, xin ăn? Nàng không phải nghe lầm đấy chứ. Vẻ mặt Hàn Phỉ làm lộ ra suy nghĩ của nàng, Đông Đại Quý liếc mắt liền thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt dữ dằn, nói: "Làm sao? Ngươi nhìn không nổi ăn mày sao? Đây cũng là một nghề nghiệp có được không? Dù gì cũng là tên khất cái này cứu ngươi trở về đấy! Ngươi còn ghét bỏ hay sao!" Hàn Phỉ lập tức lắc đầu một cái, lúc này mới chú ý tới, chỗ nàng nằm rõ ràng chính là miếu Thành Hoàng, mà dưới thân cái gọi là giường chẳng qua là do mấy tấm ván gỗ đơn sơ dựng lên mà thôi, có không ít rơm rạ chồng chất ở trong góc, còn có dấu vết đè lên, có thể là lúc nàng hôn mê, Đông Đại Quý ngủ ở chỗ này. Khất cái này, cũng tính là một người tốt hiếm thấy. Hàn Phỉ nghĩ một hồi, mắt sắc nhìn thấy trên đám cỏ dại hỗn tạp trên giường có một ít lá cây màu vàng. Nàng đưa tay lập tức chỉ chỉ, nói: "Nhanh! Lấy cái này ra cho ta!" Đông Đại Quý theo tay nàng nhìn sang. "Đó là cái gì? Không phải là cỏ dại sao?" Hàn Phỉ sốt ruột, nói: "Không phải! Ngươi nhanh lên một chút! Lấy ra! Tìm tất cả những thực vật giống thứ này lấy ra cho ta!" Tuy Đông Đại Quý nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo, lựa tất cả đám cỏ màu vàng lấy ra khỏi đống rơm rạ. Nhặt, nhặt, vẫn còn rất nhiều. Sắc mặt Hàn Phỉ càng ngày càng tốt. Vcxdfghjkl;' 44Đông Đại Quý ôm những này hoàng sắc thực vật chạy tới, nói: "Ngươi muốn những cỏ dại này làm cái gì." "Cỏ dại. Ngươi đùa giỡn! Cái gì cỏ dại, nào có mắc như vậy cỏ dại!" Đông Đại Quý tựa hồ minh bạch cái gì, nói: "Ngươi nói là cái này rất đáng tiền." Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng! Ngươi cầm cái này, đi tìm một cái hiệu thuốc, không muốn lấy ra, liền hỏi hắn có thu hay không Kim Lăng cỏ, nếu như thu, ngươi liền lấy ra hai cây, nhiều nhất không muốn vượt qua ba cái! Nhất định phải nhớ kỹ! Dù cho đối phương cho giá cả cao đến đâu cũng không thể nhiều!" Đông Đại Quý cũng tâm động, nói: "Như thế đáng giá. Vậy tại sao chỉ lấy ra ba cái đến. Chúng ta rõ ràng có nhiều như vậy!" "Bổn! Vật hiếm thì quý! Ngươi nhớ tới nhiều chạy mấy nhà hiệu thuốc, tách ra bán đi, hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, ai hỏi, đều muốn cắn chết là ở trên đường nhặt được!" Hàn Phỉ nói đặc biệt nghiêm túc, mà Đông Đại Quý cũng không tự chủ được gật gù, hoàn toàn nghe lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]