Tần Triệt chỉ nhớ bản thân tên là Tần Triệt. Ngoài ra, cái gì cũng đều quên. Điệp Y rất buồn rầu, nhưng cũng rất cao hứng, chuyện này có nghĩa là Tần Triệt sẽ không rời khỏi nơi này, bởi vì hắn không thể nhớ được gì, tự nhiên cũng sẽ không muốn trở lại. Một minhg Điệp Y ở trong sơn cốc quá tịch mịch, trừ tổ phụ, một người cũng không có, mà tổ phụ quanh năm suốt tháng đắm chìm trong thế giới thảo dược, căn bản cũng không thèm nhìn đến nàng. Lúc Điệp Y nhìn thầy Tần Triệt trong sơn cốc, liền quả đoán đem người nọ mang về, cũng năn nỉ tổ phụ cứu hắn.
Điệp Y còn nhớ lúc tổ phụ nhìn thấy Tần Triệt, con mắt lóe sáng lên, nói: "Mạch tượng của người này rất kỳ lạ a, giống như lòng bị tích tụ dẫn đến bế tắc trong một thời gian rất dài, trạng thái như vậy mà còn có thể sống được cũng thật sự là không dễ dàng!"
"Tổ phụ, vậy hắn còn có thể cứu không?"
"Có ta ở đây, cho dù là người chết cũng sẽ được cứu trở về!"
"Vậy quá tốt!"
"Tiểu Điệp Y, ngươi kiếm được người này ở chỗ nào?"
"Trong sơn cốc."
Điệp Y không nhìn thấy lúc này, ánh mắt tổ phụ lóe lên một tia kinh ngạc cùng trầm tư.
"Thân thể người này bị đâm một đao nặng như vậy, không bị chảy hết máu mà chết mà vẫn còn sống, coi như là mạng lớn, gặp được ta cũng là phúc khí rồi."
"Vậy tổ phụ người mau chút cứu hắn đi!"
"Được được, Tiểu Điệp Y, đừng lắc ta."
Mà Tần Triệt cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919260/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.