Chương trước
Chương sau
Tâm tư chậm rãi quay trở về, Hàn Phỉ mới phản ứng được bản thân đã đờ ra rất lâu, nàng lại móc phong thư cùng mảnh ngọc bội kia ra, nhìn.
Một ngày này trôi qua, Tuyết quý nhân giống như là bị móc mất sinh cơ, ngay cả xuống giường cũng không làm được, phải triền miên nằm trên giường, nhưng tình hình vẫn không tốt hơn được. Hàn Phỉ đến xem nhiều lần, nhưng nàng biết rõ, bệnh của Tuyết quý nhân là tâm bệnh, mà bệnh này, không có thuốc chữa, dù dược tài có danh quý cỡ nào, cũng không thể cứu nổi một người trái tim đã có trăm ngàn lỗ thủng, huống chi, nơi này căn bản không có thứ gì. Nếu dùng dược tài đỉnh cấp kéo lại, có thể còn có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, nội tạng đều đã mục nát, lại không nói đến việc không có dược tài trị liệu, mà bản thân Tuyết quý nhân cũng không muốn trị liệu. Đối với nàng mà nói, sống sót quá thống khổ.
Hàn Phỉ đối với điều này, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp nàng giảm bớt đau đớn mà thôi, còn lại, nàng cũng chẳng thế giúp hơn được. Nàng là đại phu, không phải là thần tiên. Nàng cứu không nổi một người lòng đã ôm cái chết. Nhất là Tuyết quý nhân giống như biết rõ, Hàn Phỉ sẽ không bỏ lại Tần Triệt, có một loại ý vị uỷ thác, mỗi lần Hàn Phỉ đến xem nàng, Hàn Phỉ đều sẽ bị ánh mắt như vậy ép tới không thở nổi.
Mà 3 tháng thời gian chậm rãi tới gần, mãi đến tận hôm nay, tháng ngày ước định đã đến. Nàng vẫn giống như ngày thường, nhìn tiểu hài nhi đi theo Công Công đến học đường. Từ khi Tuyết quý nhân đi tìm Tần Hoàng một chuyến, ngoại trừ ngày thứ nhất bị nhổ móng tay ra, tiểu hài nhi đã không còn bị thương tích gì, chí ít bề ngoài không nhìn ra vết thương. Hỏi qua tiểu hài nhi thì nhận được đáp án cũng là những người kia an phận thủ thường không hề trêu chọc hắn, trò đùa trẻ con thì vẫn có, nhưng không có bắt nạt quá mức, trực tiếp bị coi thường. Hàn Phỉ lo lắng một khoảng thời gian, mới tin tưởng, Tần Hoàng trong bóng tối đã làm cái gì đó, chí ít, trả giá của Tuyết quý nhân vẫn có hồi báo. Tuyết quý nhân trả giá lớn như vậy, mà nàng, cũng cần phải làm chút gì đó.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đem đồ vật nhét về trong lồng ngực, không bao lâu, đã nhìn thấy một tiểu thái giám lén lén lút lút đi tới Lãnh Cung, ném cho Hàn Phỉ một bộ y phục, ngắn gọn nói: "Đổi."
Hàn Phỉ tiếp nhận y phục, im lặng không lên tiếng vào trong nhà đổi, đó là phục trang của nha hoàn thô sử, sau khi thay xong liền theo phía sau tiểu thái giám, cúi đầu, rời khỏi khu nhà nhỏ. Tiểu thái giám là do Tuyết quý nhân dùng vàng bạc châu báu nàng có thu mua, đây gần như là hao hết tất cả đồ trang sức của Tuyết quý nhân, mà những tiền tài Tần Hoàng đưa tới, một chút nàng cũng không động tới. Hàn Phỉ không thể phụ lòng trả giá cuối cùng của Tuyết quý nhân. Lúc sắp ra khỏi Lãnh Cung trước, nàng quay đầu liếc mắt nhìn khu nhà nhỏ kia, nghĩ thầm, không biết sau khi tiểu hài nhi trở về không nhìn thấy nàng, có ồn ào không? Đại khái là không thể nào đâu nhỉ? Hàn Phỉ có chút không xác định, nhưng khoảng thời gian này ở chung, tiểu hài nhi tốt xấu gì vẫn còn có chút cảm tình. Chẳng qua, nàng sẽ rất nhanh trở về, nàng nghĩ như thế.
Nhưng Hàn Phỉ không biết, có một số việc, mãi mãi cũng không thể suy đoán.
Rất nhanh, tiểu thái giám liền mang theo Hàn Phỉ đi tới Thiên Môn, đây là thông đạo thông thường được dùng đề giao vật tư vào trong vương cung, trông coi cũng có chút lơi lỏng, tiểu thái giám tiến lên, giống như nói mấy câu lấy lòng, lại chỉ chỉ Hàn Phỉ nói cái gì đó.
Hàn Phỉ ẩn ước nghe thấy tiểu thái giám đang nói: "Nha hoàn này rắn chắc, thịt dày, bốc vác chuyển hàng rất được, một người bằng hai người đấy.."
Khóe miệng Hàn Phỉ co giật, quyết định không thèm tính toán với một tên nam nhân thiết sót thì tốt hơn, dù sao có lúc tâm nhãn của bọn họ so với nữ nhân còn nhỏ nhen hơn. Không bao lâu, hộ vệ trông cửa kia nhìn Hàn Phỉ một cái, cảm thấy hình thể của nàng tựa hồ đúng như lời của tiểu thái giám nói, quyết định cho đi.
Hai người vừa ra khỏi cung, liền đi tới một góc vắng người, tiểu thái giám nhanh chóng nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sau ba ngày, ngươi ở chỗ này chờ, ta sẽ đến mang ngươi đi vào, nhớ kỹ, không nên bỏ lỡ thời gian."

Hàn Phỉ gật đầu, sờ sờ đồ vật trong lồng ngực, dứt khoát xoay người rời đi.
Thời gian của nàng không nhiều. Mặt trời ngã về tây, từ học đường trở về, tiểu hài nhi mang theo tâm tình mong ngóng không nhịn được tăng nhanh bước chân, hắn không thể chờ đợi được nữa muốn gặp mập mạp. Nhưng khi hắn tràn đầy hài lòng trở lại khu nhà nhỏ, thân ảnh vốn nên ở trong sân bận rộn lại không thấy.
Nụ cười trên mặt tiểu hài nhi lập tức tắt ngấm, nhưng hắn vấn nỗ lực duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
"Mập mạp! Mập mạp!" Hắn thử gọi vài tiếng.
Nhưng không có tiếng trả lời. Tiểu hài nhi bắt đầu có chút hoang mang. Đầu tiên, hắn chạy vào trong phòng mình, đem tủ quần áo mở ra, người kia còn bị trói chặt chẽ nằm co ro bên trong, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại. Không phải là hắn..
Tiểu hài nhi đóng tủ quần áo lại. Hắn bắt đầu tìm kiếm từng gian bên trong khu nhà nhỏ, nỗ lực tìm được thân ảnh của mập mạp. Nhưng hắn lật khắp toàn bộ khu nhà nhỏ, cũng không tìm thấy nàng, tiểu hài nhi trong đầu phát mộng, chỉ có một suy nghĩ, mập mạp không còn nữa. Thần sắc hắn khủng hoảng, ba tháng này mập mạp chưa bao giờ từng im lặng rời đi, cho dù là đi đâu rất nhanh cũng sẽ báo cho hắn biết bản thân đi chỗ nào, đây là lần đầu tiên, sau khi hắn trở lại, mập mạp không ra nghênh tiếp hắn.
Trong lòng tràn ngập một loại cảm giác kinh hoảng cùng bất an. Tiểu hài nhi nắm chặt tay, vô ý thức chạy về hướng Thiên Điện, hắn muốn đi tìm mẫu thân! Mập mạp nhất định ở chỗ mẫu thân! Tiểu hài nhi liều mạng chạy, ở trên đường suýt nữa ngã chổng vó cũng không thèm để ý, mãi đến tận lúc đá văng cửa gỗ, hắn thở hồng hộc nhìn Tuyết quý nhân trên giường, mà Thải Linh giờ khắc này đang hầu hạ nàng uống nước.
Tuyết quý nhân giương mắt nhìn con mình đầu đầy mồ hôi, biểu hiện hoang mang, nàng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó nói với Thải Linh: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Sau khi Thải Linh rời đi, tiểu hài nhi lập tức không thể chờ đợi được nữa há miệng hỏi gấp: "Mẫu thân! Không thấy mập mạp đâu nữa! Nàng có tới chỗ người không?"
Tuyết quý nhân dừng một lúc, nói: "Chưa từng."

"Ồ.."
Tiểu hài nhi lộ ra thần sắc thất vọng, ánh mắt cũng ảm đạm đi. Tuyết quý nhân thu vẻ mặt của con trai vào đáy mắt, nói: "Làm sao thế?"
Giọng nói tiểu hài nhi rất thất lạc, nói: "Mập mạp không thấy nữa, không biết đi nơi nào, lúc ta trở lại đã không tìm được nàng, ta cho rằng mập mạp sẽ đến chỗ mẫu thân, vậy, vậy mẫu thân có biết đạo mập mạp đi đâu không?"
Tuyết quý nhân lắc đầu, nói: "Không biết."
Tiểu hài nhi càng thêm thất lạc, nhưng vẫn là lộ ra một nụ cười, nói: "Vậy mẫu thân, ta đi tìm mập mạp, chờ tìm được sẽ cùng mập mạp đi thăm người."
Nhìn tiểu hài nhi sắp rời phòng, Tuyết quý nhân mới ung dung thong thả nói: "Triệt nhi, không cần tìm nữa."
Tiểu hài nhi dừng bước chân.
Tuyết quý nhân từng chữ từng câu nói: "Ngươi sẽ không tìm được đâu, nàng sẽ không trở về."
"Mẫu, mẫu thân, người đang nói cái gì?"
"Nàng đã bỏ ngươi lại, nàng sẽ không trở về."
Sắc mặt tiểu hài nhi lập tức xám trắng lại, đầy vẻ tuyệt vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.