Tuyết quý nhân sửng sốt. Vẻ mặt nàng chăm chú đánh giá Hàn Phỉ, trong lòng giống như hiểu rõ cái gì. Tuyết quý nhân lần đầu tiên trong đời có suy nghĩ mình đã sai, thậm chí là sai vô cùng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ vẫn còn đang thở dốc, thanh âm nàng hạ thấp, nói: "Có thể.. Ngươi đã đúng."
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình tựa hồ là đại bất kính, vội vã cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, thật có lỗi với người! Là ta không khống chế được ngữ khí, dĩ hạ phạm thượng. Chủ nhân thứ tội."
Tuyết quý nhân cười nhạt, nói: "Ta thì tính là chủ nhân gì chứ, không cần gọi chủ nhân, ở trong lãnh cung, thân phận địa vị chẳng qua đều là mây bay mà thôi."
Tỏng lòng Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, lời nàng vừa nói cũng đủ để phán xử tử hình rồi. Nhưng tựa hồ mẫu thân của nam thần dễ ở chung hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Tuyết quý nhân đón đến, lại nói: "Triệt nhi, hắn là một hài tử thông minh, so với ngươi và ta tưởng tượng còn muốn thông minh hơn. Cho dù là ở trong hoàn cảnh như vậy hắn còn có thể sống thật tốt."
Hàn Phỉ rất tán thành điểm này, nói: "Nếu như được giáo dục tốt, nhất định sẽ rất lợi hại!"
Tuyết quý nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Nếu như ngườ kia, là ngươi đây."
Hàn Phỉ sững sờ, chớp chớp con mắt, nói: "Ta?"
Tuyết quý nhân cười cười, nói: "Ngươi cho ta cảm giác, căn bản không giống như là một cung nữ."
Hàn Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919245/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.