Chương trước
Chương sau
Tuyết quý nhân sửng sốt. Vẻ mặt nàng chăm chú đánh giá Hàn Phỉ, trong lòng giống như hiểu rõ cái gì. Tuyết quý nhân lần đầu tiên trong đời có suy nghĩ mình đã sai, thậm chí là sai vô cùng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ vẫn còn đang thở dốc, thanh âm nàng hạ thấp, nói: "Có thể.. Ngươi đã đúng."
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình tựa hồ là đại bất kính, vội vã cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, thật có lỗi với người! Là ta không khống chế được ngữ khí, dĩ hạ phạm thượng. Chủ nhân thứ tội."
Tuyết quý nhân cười nhạt, nói: "Ta thì tính là chủ nhân gì chứ, không cần gọi chủ nhân, ở trong lãnh cung, thân phận địa vị chẳng qua đều là mây bay mà thôi."
Tỏng lòng Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, lời nàng vừa nói cũng đủ để phán xử tử hình rồi. Nhưng tựa hồ mẫu thân của nam thần dễ ở chung hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Tuyết quý nhân đón đến, lại nói: "Triệt nhi, hắn là một hài tử thông minh, so với ngươi và ta tưởng tượng còn muốn thông minh hơn. Cho dù là ở trong hoàn cảnh như vậy hắn còn có thể sống thật tốt."
Hàn Phỉ rất tán thành điểm này, nói: "Nếu như được giáo dục tốt, nhất định sẽ rất lợi hại!"
Tuyết quý nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Nếu như ngườ kia, là ngươi đây."
Hàn Phỉ sững sờ, chớp chớp con mắt, nói: "Ta?"
Tuyết quý nhân cười cười, nói: "Ngươi cho ta cảm giác, căn bản không giống như là một cung nữ."
Hàn Phỉ ngượng ngùng cười, nói: "Chủ nhân đừng hứng thú với ta, ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ thôi, có chỗ nào không giống chứ, vừa rồi đầu óc nô tỳ đột nhiên không tỉnh táo lắm, mới, mới nói chuyện như vậy."
Tuyết quý nhân có ý riêng nói: "Ta biết rõ ngươi có ý che giấu đi, nhưng có một số thứ ngươi có làm sao cũng không thể che giấu được, mà chúng phát ra từ trong xương. Điểm này, ngươi không cách nào tránh khỏi."
Hàn Phỉ vẫn cố giả ngu, nói: "Ngài nhìn lầm rồi."

Tuyết quý nhân nói thẳng: "Từ tốc độ đến tư thế ngồi, hành vi của ngươi chuẩn tắc không có một chút sai lầm, thậm chí ngay cả bước chân đều giống như được đào tạo bài bản, ngôn hành cử chỉ như vậy, căn bản không phải là kĩ năng mà một tỳ nữ có thể nắm giữ. Ngươi được dạy rất tốt."
Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy có chút đau đầu. Vị Tuyết quý nhân này đến cùng là vì sao lại bắt đầu để ý nàng chứ? Ngay cả bước chân cũng bị quan sát sao?
Tuyết quý nhân thấy sắc mặt Hàn Phỉ rốt cục thay đổi, an ủi nói: "Ta cũng không ác ý, ngươi biết rõ thân thể ta đã bệnh đến giai đoạn cuối, mà điều duy nhất ta không bỏ xuống được, chính là Triệt nhi. Đúng như lời ngươi nói, ta không phải là một mẫu thân tốt. Ta nợ hắn quá nhiều."
"Tuyết quý nhân.."
"Ta không thể giáo dục hắn quá nhiều, thậm chí không thể tưởng tượng, nếu như ta chết đi, Triệt nhi hắn nên làm gì, ngươi nói đúng, không thể cả đời giả ngây giả dại được, hắn cuối cùng vẫn là một Hoàng Tử, sớm muộn sẽ trở thành vật hy sinh, bất luận hắn có nguyện ý hay không."
Tuyết quý nhân đang nói ra lời này, ánh mắt mang theo một vệt sắc bén, nàng giống như là đột nhiên tỉnh ngộ rằng trước kia lựa chọn của mình là sai lầm cỡ nào.
Hàn Phỉ trù trừ một hồi, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ cần ngài, vì thế, vì thế ngài phải bảo trọng thân thể mình mới đại sự hàng đầu."
Tuyết quý nhân thấy buồn cười, nói: "Ngươi nha đầu này, thật là biết an ủi người khác, nhưng ta biết bệnh tình của mình, ta cũng là một đại phu, nhưng ở Hàn Linh, nữ nhân làm đại phu là một sỉ nhục, sau này ngươi phải ẩn giấu điểm ấy, không nên để bị phát hiện."
Đáy lòng Hàn Phỉ ấm áp, nàng không nghĩ tới mẫu thân của nam thần còn lo lắng cho nàng. Trong lòng luôn có loại cảm giác được mẹ chồng tương lại quan tâm. Hàn Phỉ nỗ lực đè xuống tâm tình quái dị này.
"Hàn Phỉ biết rõ."
Sắc mặt Tuyết quý nhân trở nên nghiêm túc, nói: "Hàn Phỉ, dạy dỗ Triệt nhi ta có lòng nhưng không đủ lực, nếu như có thể, ta muốn nhờ cả vào ngươi?"
Hàn Phỉ vô ý thức nói: "Ta không được.."

"Khụ khụ khụ.."
Tuyết quý nhân đột nhiên ho khan kịch liệt, giống như là muốn ho cả phổi ra vậy, Hàn Phỉ vội vàng đưa qua cho nàng một chiếc khăn tay, sau đó khiếp sợ nhìn thấy một tia huyết dịch từ giữa ngón tay nàng chảy ra. Trái tim Hàn Phỉ đột nhiên phát lạnh, tình cảnh này giống hệt như lần nàng đã chứng kiến.
Tuyết quý nhân tưởng bản thân mình ho ra máu đã hù dọa đến Hàn Phỉ, vội vàng dùng khăn tay lau khô máu rồi tối nghĩa nói: "Không có chuyện gì, ta đã quen rồi, may mà đến giờ vẫn không chết."
Hàn Phỉ đột nhiên mở miệng nói: "Thân thể của Tam Hoàng Tử điện hạ cũng bị di truyền sao?"
Tuyết quý nhân trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi đã đã kiểm tra sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, đồng thời thầm hận chính mình vì sao không kiểm tra thân thể tiểu hài nhi ngay từ đầu. Đúng vậy, sau khi lớn lên thân thể Tần Triệt kém như thế, không thể không có lý do, e là, do di truyền. Nhưng, một vấn đề càng lớn hơn theo đó mà đến, chân của Tiểu Tần Triệt không phải là bị tật bẩm sinh, bây giờ hắn chạy còn nhanh hơn rất nhiều người đấy, chỉ chớp mắt cũng không thấy người, không khác gì con khỉ nhỏ, làm sao cũng không giống là chân có tậ. Như vậy.. Chính là chuyện sau này mới xảy ra. Đến cùng là phát sinh chuyện gì mới khiến Tần Triệt thành con ma ốm chứ. Chân bị phế, thân thể cũng kém đến cực điểm. Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Hàn Phỉ liền vô cùng bất an, giống như có chuyện vô cùng quan trọng bị nàng bỏ qua.
Vẻ mặt nàng quá mức ngưng trọng, Tuyết quý nhân hơi kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đừng nói là thân thể Triệt nhi có chỗ nào không thích hợp nhé?"
Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, không biết nên nói thế nào, quyết định giấu đi, nhân tiện nói: "Cũng không có gì, Tam Hoàng Tử điện hạ bây giờ nhìn.. rất khỏe mạnh."
Chẳng khác gì con sói con vậy! Khỏe mạnh đến không thể khỏe hơn!
Tuyết quý nhân ngơ ngác, lập tức thở dài một hơi, nói: "Lúc ta sinh Triệt nhi.. có một chút vấn đề.. thân thể Triệt nhi từ nhỏ đã không tốt lắm, nhưng hiện tại nhìn không ra, ngày sau chỉ cần không chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, bệnh biến chứng liền sẽ không phát tác, hắn có thể khoẻ mạnh trưởng thành."
Hàn Phỉ do dự một chút, nàng rất muốn nói cho Tuyết quý nhân biết, sau này thân thể nam thần so với suy nghĩ của nàng còn muốn kém hơn, thậm chí đã có thể dùng từ suy yếu để hình dung. Nếu như dựa theo lời mẫu thân nam thần nói, không chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, sẽ không sẽ phát tác, như vậy trong tương lai, Tần Triệt đến cùng là phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra sao, mới khiến tình trạng thân thể rớt xuống ngàn trượng như thế. Hàn Phỉ muốn biết rõ chân tướng hơn ai hết.
Hàn Phỉ bỗng nhiên phản ứng lại, sau khi gặp nam thần, nàng từ chưa từng nghe qua bất kỳ chuyện gì liên quan đến hắn trước đó. Nàng đối với hắn, căn bản không biết gì cả. Hàn Phỉ có chút hoảng hốt, nàng chợt phát hiện hiểu biết của mình với Tần Triệt quá nông cạn, những cái nàng biết, nàng hiểu, đều chẳng qua là hắn đồng ý cho nàng xem, những cái hắn không muốn biểu lộ ra, nàng cái gì cũng không biết. Tỷ như, những gì Tần Triệt trải qua. Hàn Phỉ có một loại vui mừng, vui mừng vì được trải qua với hắn, hay là lần này, nàng có thể tận mắt chứng kiến hắn lớn lên, những chuyện từng phát sinh trên người hắn. Hoặc là.. nàng có thể ngăn cản. Ngăn cản tất cả bi kịch phát sinh.
Nhưng lúc Hàn Phỉ sản sinh suy nghĩ này, đầu nàng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, đau đến nỗi nàng phải rên lên một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.