Chương trước
Chương sau
Tuyết quý nhân bị vẻ khác thường của Hàn Phỉ làm cho giật mình, vội vàng nói: "Ngươi bị làm sao thế?"
Sắc mặt Hàn Phỉ trở nên tái nhợt, không thể không đỡ bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng được, nhưng cảm giác đầu đau như búa bổ kia vẫn còn sót lại. Giống như đang cảnh cáo nàng không nên có suy nghĩ kia trong đầu vậy. Hàn Phỉ đón lấy chén nước Tuyết quý nhân đưa tới, uống một ngụm mới hòa hoãn lại, suy yếu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên đau đầu thôi, có thể là do không được nghỉ ngơi tốt."
Tuyết quý nhân cũng biết là mình nóng vội, liền bình tĩnh lại, nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng, Triệt nhi.. Triệt nhi hắn liền giao cho ngươi."
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, lần này, nàng không từ chối. Nàng quá muốn hiểu biết về Tần Triệt, cũng không biết hắn trở thành như hiện tại là do đâu.
Lúc Hàn Phỉ rời khỏi căn phòng nhỏ của Tuyết quý nhân, nàng cảm nhận được tâm tình vô cùng nặng nề trước nay chưa từng có. Nhưng cảm giác đầu đau như búa bổ vừa rồi cũng khiến Hàn Phỉ để bụng. Có thể.. ở đây, nàng bị hạn chế, tỷ như một khi nàng làm ra chuyện gì thay đổi lịch sử, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, ngay cả vừa rồi nàng chẳng qua chỉ là sản sinh một suy nghĩ như vậy thôi cũng đã phải nhận trừng phạt rồi. Xem ra nàng cần phải cẩn thận châm chước một phen.
Mang theo như vậy tâm tình, Hàn Phỉ chậm rãi đi trở về khu nhà nhỏ tàn tạ cùng với tên nhóc kia, sau đó kinh ngạc nhìn thấy tiểu tử đó dang ngồi chồm hổm ở cửa ra vào, tựa hồ đang đợi gì đó, nhìn thấy nàng, liền đứng lên.
Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, bước nhanh tới, nói: "Ngươi đang chờ ta sao?"
Tiểu hài nhi không nói lời nào, chỉ động động cái mũi, sau đó chậm rãi nói: "Mẫu thân.. mùi vị."
Hàn Phỉ kinh ngạc, sau đó ngửi ngửi trên người mình, cũng không ngửi ra mùi gì hết. Mà tên tiểu tử kia lại nở nụ cười, khiến Hàn Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh.
"Chăn, khô." Tiểu hài nhi còn chỉ chỉ cái chăn đang phơi bên kia.
Lực chú ý của Hàn Phỉ bị dời đi, nói: "Làm sao ngươi biết?"
Tiểu hài nhi chăm chú nói: "Ta sờ, khô, rất thơm, rất ấm."
Hàn Phỉ mang theo giọng điệu dãy dỗ nói: "Sau này ngươi không nên để mặt trời chiếu thẳng vào người, nhớ phải đứng ở nơi râm mát, nghe chưa?"
Tiểu hài nhi gật đầu. Hàn Phỉ thấy hắn hiếm khi ngoan ngoãn, muốn đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhưng đến cùng vẫn thu hồi lại, động tác này không quá thích hợp.
Rất nhanh, Hàn Phỉ một lần nữa tiến hành tổng vệ sinh gian nhà, ròng rã bận bịu cả một buổi trưa, mãi đến tận lúc thái dương xuống núi, mới miễn cưỡng thu thập xong một nửa sân, mệt đến ngất ngư. Nhưng cảm giác thành công vẫn tràn đầy như cũ, nhất là lúc nhìn thấy gian phòng thoáng đãng, sạch sẽ lại càng có một thỏa mãn không nói nên lời. Tiểu hài nhi cũng đi theo phía sau Hàn Phỉ làm một cái đuôi nhỏ, vẻ phòng bị trong mắt đối với Hàn Phỉ đã giảm đi rất nhiều, đến mức gần như không còn nữa, lúc Hàn Phỉ thu lại cái chăn đã được mặt trời hong khô vô cùng ấm áp, tiểu hài nhi còn ở trên giường lăn lộn một hồi. Hàn Phỉ không nhịn được lộ ra một nụ cười từ mẫu.
Lúc tắm rửa xong tên tiểu tử kia quả thực vô cùng khác lạ, cả người vốn bẩn thỉu như con khỉ bùn lập tức liền lộ ra làn da trắng nõn, cả khuôn mặt cũng vô cùng xinh xắn, nhất là lúc rửa sạch sẽ mặt, khuôn mặt nhỏ bé quả thực giống như đúc Tuyết quý nhân, bởi vì còn nhỏ, giới hạn giới tính còn chưa quá lớn.
Hàn Phỉ cảm thấy nếu đổi một bộ quần áo, thì e còn bị nhầm là con gái mất thôi. Quả thực là.. hận không thể ôm một cái! Nhưng vì không muốn bản thân lại bị cắn, Hàn Phỉ đến cùng cũng không dám ôm hắn, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Có điều làm việc được hồi báo như vậy, cảm giác này đúng là quá tuyệt, đáy lòng Hàn Phỉ càng kiên định hơn, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để cho Tiểu Tần triệt trở thành còn sói hoang.
Nàng đưa tay bắt tiểu hài nhi lại, chăm chú nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ.."
Hàn Phỉ còn chưa nói hết, tiểu hài nhi liền chen ngang, nói: "Tần Triệt."

Rõ ràng, không có chút nào quái dị.
Hàn Phỉ yên lặng, nói: "Làm sao?"
Tiểu hài nhi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Hàn Phỉ, nhìn thẳng mắt nàng, trong tròng mắt đen láy của hắn chỉ có thân ảnh của Hàn Phỉ.
"Mập mạp, gọi, gọi Tần Triệt."
Hàn Phỉ: "..."
Nàng nỗ lực bình ổn lại tâm tình.
"Như vậy đi, chúng ta làm một giao dịch, sau này ngươi không được gọi ta là mập mạp, vậy ta liền gọi ngươi là Tiểu Triệt Triệt."
Tiểu hài nhi lắc đầu, thoải mái hô một tiếng: "Mập mạp!"
Nụ cười của Hàn Phỉ rất gượng ép. Còn có thể câu thông với nhau được không đây!
Tiểu hài nhi do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Mập mạp, ngươi, ngươi sẽ đi sao?"
Trong giọng nói còn mang theo một tia không xác định.
Nhưng Hàn Phỉ rất nghiêm túc, nàng trịnh trọng nói: "Sẽ không, ta sẽ không đi, trừ phi ngươi không cần ta nữa."
Đôi mắt của Tiểu hài nhi lóe sáng, nhưng ngay lập tức lại ảm đạm đi.
"Ngươi, ngươi lừa người."
"Ta không hề lừa ngươi."
"Vậy ngươi, vậy ngươi.. Nếu ngươi đi.. thì làm sao bây giờ.."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, dùng giọng ôn nhu nói: "Triệt gia, nô gia chính là vì ngươi mà tới."
"Vì ta?"
"Đúng vậy a, vì ngươi."
"Tại sao?"

"Bởi vì, cực kỳ lâu sau này, ngươi sẽ trở thành một người lãnh khốc."
"Lãnh khốc?"
"Đúng, chính là lạnh đến mức sẽ đông chết người khác, còn rất chảnh, lại khốc, khiến người ta không nhịn được đánh cho một quyền."
Tiểu tử đón đến: "Mập mạp, ta không muốn cắn ngươi."
"Tại sao lại cắn ta?"
"Ngươi, ngươi mắng ta."
Sắc mặt Hàn Phỉ đột nhiên lúng túng, ho khan một hồi, nàng còn tưởng rằng tiểu hài này nghe không hiểu đấu, không nghĩ tới nàng đã đánh giá thấp hắn.
"Mập mạp, sau này ta thật sự sẽ như vậy sao?" Nhãi con không xác định hỏi.
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đúng vậy a, nhưng mà, sau này ngươi cũng rất lợi hại, một ánh mắt liền có thể đông chết người, còn rất ngạo kiều."
"Cái gì là ngạo kiều?"
"Chính là.. ừm, chính là chết cũng không hối cải, buồn bực cái gì cũng chỉ để ở trong lòng."
"Ờ.."
"Nhưng sau này, ngươi vẫn rất ôn nhu, chỉ là lúc ôn nhu rất ít, rõ ràng đối với ai cũng rất lạnh nhạt, nhưng luôn khiến người ta không bỏ xuống được, hơn nữa a, bất luận ta đang ở đâu, hắn đều cũng sẽ đến cứu ta."
Hàn Phỉ nói nói, ánh mắt đột nhiên hoảng hốt một hồi. Nàng tựa như nhớ lại lúc ở Phương gia. Lúc Tần Triệt xuất hiện. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ không nhịn được cười rộ lên, lại bị tiểu hài nhi đột nhiên cắn cho một cái, nhưng lực đạo không nặng, rất nhanh lôi suy nghĩ của Hàn Phỉ trở về.
"Mập mạp, ngươi gạt ta."
"Ta lừa ngươi chỗ nào?"
"Ngươi không phải vì ta."
"Sao?"
Nhãi con không nói lời nào, giống như đang hờn dỗi, trên khuôn mặt bánh bao nhỏ toàn bộ đều là tức giận. Hàn Phỉ nhìn thấy liền có cảm giác khóc cười không được. Ngay đêm đó, nhãi con liền đắp chiếc chắn tản ra mùi hương của ánh mặt trời. Mà toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều vô cùng sạch sẽ. Không có bọ Chét quấy rầy hắn. Cũng không có mùi hôi chua quanh quẩn nơi chóp mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.