Hạc lão bĩu môi, nói: "Người trẻ tuổi, luôn quá manh động. Được rồi, chúng ta trước tiên tìm một nơi trốn đi, miễn cho bị bắt lấy, chuyện của mấy người trẻ tuổi thì tự bọn hắn sẽ giải quyết." Thấy thế, mấy người Tật Phong cũng không thể làm gì khác hơn là lui ra, chỉ có Băng Linh lén lút nhớ kỹ phương hướng Tần Triệt rời đi. Từ lúc Hàn Phỉ nghe thấy Vô Tận nói có người xông tới, vẫn nhìn chung quanh, trái tim cũng nhắc lên cao, nhưng nhìn nửa ngày, nàng không thấy bất cứ một thứ gì, không nhịn được mở miệng nói: "Chỗ nào có người?" Vô Tận trầm mặc, sắc mặt còn có chút oan ức. Hắn đột nhiên không muốn nói cho bệ hạ biết là ai đi vào. Năm đó cái tên Thần Vệ chán ghét kia luôn cướp bệ hạ cùng hắn, còn lần nào cũng cướp thắng. Hắn đánh không lại tên đó, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn bệ hạ bị mang đi. Vô Tận dù cho biết rõ bệ hạ cùng vị Thần Vệ này là nhất định nhân duyên, nhưng điều đó không cản trở Vô Tận không thích hắn. Một mực hiện tại, người chán ghét này còn đuổi theo vào đây. Thấy Vô Tận trầm mặc quá lâu, Hàn Phỉ lại nói: "Tại sao ngươi không nói chuyện? Là ai đi vào?" "Bệ hạ, ngươi chờ chút, ta, ta ngăn cản hắn đi vào." Vô Tận quyết định, hắn thật vất vả chờ đến khi bệ hạ tới, còn chưa kịp nói mấy câu, hắn mới không muốn cứ như vậy bị cắt đứt! Hắn phải cố gắng ngăn cản một lúc! Bước chân của Tần Triệt dừng lại, nhìn phía trước đột nhiên nhiều thêm cây cối, vừa rồi rõ ràng là có một con đường nhỏ, nhưng hiện tại, chỉ có toàn là cây cối. Tần Triệt khẽ cười một tiếng. Hàn Phỉ nhìn sắc mặt Vô Tận trong nháy mắt vặn vẹo một hồi, dường như có vẻ rất thống khổ, không khỏi căng thẳng hỏi: "Ngươi làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai đã xông vào?" Vô Tận thấp giọng nói: "Vẫn luôn làm người ta ghét như thế!" Vứa nói vừa hút không khí một tiếng, giống như là rất đau đớn, cuối cùng hắn không thể không rút cành cây của mình về. Tần Triệt nhìn con đường trước mắt trống trải trở lại, hai bàn tay rũ xuống chậm rãi nắm chặt, cuối cùng nhấc chân đi vào, sâu một bước cạn một bước, nhưng tốc độ trầm ổn, phương hướng lại càng hết sức rõ ràng. Vô Tận càng thêm phiền muộn, còn có chút oan ức, hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Phỉ, nói: "Bệ hạ, ta đã tận lực, tên khốn kia vẫn hỗn đản trước sau như một." Hàn Phỉ: "..." Hắn đến cùng là đang nói cái gì thế? Tại sao nàng từ đầu đã nghe không hiểu nhỉ?
"Cái đó, người ngươi nói là ai?" "Bệ hạ, ngài nhất định phải nhớ, không thể để bị ức hiếp! Nếu hắn bắt nạt ngài thì hãy đi tìm Vân Hỏa! Ta xem trọng hắn! Năm đó ta đã xem trọng hắn!" Hàn Phỉ: "..." Nàng cảm thấy cùng một thân cây giao lưu thật sự là đầu óc bị lừa đá rồi, giữa bọn họ là giao tiếp vượt chủng loài a, nàng từ bỏ. "Ta đi về trước, đồng bạn của ta còn đang lo lắng cho ta." "Bệ hạ, chờ chút! Ngài nhất định phải nhớ lời ta nói! Không nên bị tên khốn kia lừa dối! Hắn quá xấu!" "Thật sao?" Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng chen vào. Bóng lưng Hàn Phỉ lập tức ổn định. Biểu hiện trên mặt cũng đọng lại. Nàng cảm thấy mình bị ảo giác rồi. Nếu không, làm sao nàng lại nghe thấy giọng nói của nam thần chứ. Hàn Phỉ hé miệng, tự mình lẩm bẩm: "Ta đây là làm sao.. ma chứng à? Sao tới chỗ nào cũng nghe thấy giọng nói của hắn, tỉnh lại, Hàn Phỉ, ngươi lại đang nằm mơ rồi, tỉnh lại." Hàn Phỉ nhắm mắt lại, đưa tay vỗ mặt mình. Vô tận: "..." Bệ hạ của hắn có phải đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn hay không a. Không đúng! Nhất định là tên khốn Thần Vệ kia lại làm chuyện gì đó! Vô Tận ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia, ngữ khí cố giả bộ xem thường nói: "Làm sao ngươi lại tới đây?" Tần Triệt không trả lời hắn, đôi mắt chỉ một mực nhìn Hàn Phỉ, thấy nàng tự mình lẩm bẩm đang nằm mơ, thậm chí còn đưa tay đánh chính mình. Lòng hắn nặng nề. Ngay cả bàn tay đang rũ xuống cũng nắm chặt. "Hàn Phỉ." Hắn gọi một tiếng.
Hàn Phỉ rất nhanh muốn khóc, trong miệng hô: "Làm sao vẫn còn bị ảo giác a! Ta bị điên rồi sao! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại!" Vừa nói, Hàn Phỉ lại càng thêm dùng lực bấm mình một cái, muốn cho bản thân tỉnh lại, không muốn nằm mơ nữa. Nhưng nàng chưa kịp bấm chính mình, cổ tay đã bị nắm lấy. Nhiệt độ băng lãnh quen thuộc kia từ cổ tay truyền đến. Phía sau lưng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia lại truyền đến: "Hàn Phỉ, ta ở đây." Cái này, là giọng nói của hắn. Là thật, thật sự là giọng hắn nói. Hàn Phỉ chậm rãi xoay người, động tác cứng ngắc giống như máy móc bị rỉ sét vậy, cho đến khi, nhìn thấy tấm mặt nạ màu bạc kia, cùng với thân ảnh quen thuộc. Là hắn, là Tần Triệt. Nước mắt xoạt rơi xuống. Hàn Phỉ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nước mắt nóng bỏng đã thấm ướt đôi mắt nàng. Tần Triệt ngơ ngác, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt trước mặt. Nàng gầy đi. Khuôn mặt vốn có chút phồng lên như bánh bao giờ bị gầy xuống. Cặp mắt vốn luôn sáng ngời rung động lòng người, cũng ảm đạm đi. Mặt nàng bẩn thỉu, sợi tóc cũng ngổn ngang dính ở hai bên má, cả khuôn mặt đều tràn đầy khổ sở, giống như đang phải ẩn nhẫn cùng khắc chế cái gì đó. Rõ ràng chỉ mới qua có mấy ngày không gặp, nàng vậy mà lại tiều tụy đến thế. Tần Triệt đột nhiên cảm thấy, hắn sai. Hắn đã ra một quyết định sai lầm. Nếu như chia lìa không làm nàng được tốt hơn, vậy thì hắn đã sai. Trầm mặc tràn ngập giữa hai người. Vô Tận nhìn không khí này tựa hồ có hơi không đúng, hắn yên tĩnh lui về phía sau một chút, sau đó nhìn thấy Tề Ngộ Không còn đang nằm trên mặt đất, quyết định có lòng tốt dùng cành cây lăn hắn một vòng lại đây, giống như là đang chiên bột vậy, cả người đều lăn trên một tầng bùn đất. Hàn Phỉ đột nhiên đưa tay dùng lực đẩy Tần Triệt ra, nàng dùng lực đạo rất lớn, giống như đem toàn bộ uất ức mấy ngày nay bạo phát ra vậy. Tần Triệt không né tránh, dù cho hắn hoàn toàn có thể làm vậy. Lực đạo đẩy hắn ngã trên đất, trọng tâm của hắn rất dễ bất ổn, lại càng trực tiếp té lăn trên đất, chỉ là lúc chạm đất hắn lấy tay chống đỡ một hồi, sau đó nhíu mày lại. "Tần Triệt!" Hàn Phỉ lập tức hoảng loạn, nàng không nghĩ tới Tần Triệt sẽ không tránh thoát, vì thế cũng không có nương tay, bây giờ nhìn hắn ngã trên mặt đất, góc độ cổ tay có chút vặn vẹo, lập tức hoang mang lo sợ, vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống đỡ Tần Triệt lên, mà mặt nạ cũng tại lúc này rớt xuống, lộ ra khuôn mặt mang theo đồ đằng yêu diễm tuấn mỹ đến mức tận cùng. "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tại sao chàng không tránh ra a! Chàng rõ ràng có thể né tránh! Chàng bị điên à! Chỗ nào bị đau? Nói cho ta biết!" Hàn Phỉ lần này bị gấp đến phát khóc, trong lòng hối hận cùng đau lòng lập tức thay thể hoàn toàn sự oán hận cùng oan ức. So với oan ức của bản thân, nàng càng quan tâm an nguy của hắn hơn. Tần Triệt nhìn vẻ mặt nàng tràn đầy lo lắng không chút nào che giấu, câu lên khóe môi, khuôn mặt vốn mị hoặc tâm thần lại càng thêm cổ hoặc nhân tâm, hắn nhẹ nhàng nói: "Hàn Phỉ, thật xin lỗi." Hàn Phỉ choáng váng, đối diện với đôi mắt ngăm đen thâm trầm kia, phảng phất linh hồn của bản thân cũng bị thôn phệ mất, oán khí cả người lập tức xì hơi như khinh khí cầu, không chừa lại chút nào. Nàng mang theo tiếng khóc nức nở mắng một câu: "Hỗn đản!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]