Chương trước
Chương sau
Vỏ cây bóc ra từng mảng, tâm cây dần dần lộ ra, Hàn Phỉ trợn mắt lên, có chút khó tin nhìn một màn trước mắt. Ở trong tâm cây, một khuôn mặt người như ẩn như hiện. Đậu phộng! Trong cây có người! Sau khi nhìn thấy Bạch Cốt Tinh biến thành người sống, Hàn Phỉ lại gặp được cây cối biến người! Nhưng mà, người này giống như sinh trưởng từ trong cây. Chỉ thấy lộ ra dáng dấp cơ bản là của con người, ở trần, nhưng bắt đầu từ phần eo đi xuống, chính là thân cây, mà giữa hai phần này được kết hợp rất hoàn mỹ, không có một chút nào cảm giác chắp nối, chỗ liên kết còn có cành cây từ từ quấn quanh. Mà khuôn mặt người lộ ra kia, còn đang nhắm mắt, nhưng ngũ quan cùng đường viền cực kỳ tuấn mỹ, ở hai bên gò má còn có vài dấu vết vân gỗ, nhìn có mấy phần quái dị.
Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này, nuốt nước miếng, nói: "Người luôn nói chuyện, là ngươi sao?"
Không có trả lời. Mặt người vẫn cứ nhắm hai mắt lại.
Hàn Phỉ đón đến, trong đầu lập tức nghĩ đến cái gì đó, nàng thăm dò gọi: "Vô Tận?"
Xoạt -- Cặp mắt đang nhắm kia đột nhiên mở ra, con ngươi màu xanh lục khiến Hàn Phỉ giật mình, lùi về sau vài bước.
"Bệ hạ, ngài rốt cục cũng nhớ ra ta."
Hàn Phỉ phiền muộn nói: "Ngươi có biết ngươi đột nhiên mở mắt ra như thế sẽ rất đáng sợ không?"
"Bệ hạ, thật xin lỗi."
"Không, đừng gọi ta là bệ hạ, ta tên là Hàn Phỉ, không phải là bệ hạ của ngươi, chính ngươi đem chúng ta vây ở chỗ này sao?"
"Bệ hạ, nguy hiểm."
"Ngươi nói là nơi này nguy hiểm hay là bên ngoài nguy hiểm?"
Thụ Nhân Vô Tận động động, dường như muốn đi ra từ bên trong cây khô, nhưng rất nhanh gương mặt tuấn tú kia liền nhíu mày, tựa hồ hết sức thống khổ, nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, dần dần, từ bên hông hắn liên kết cùng thân cây chảy ra rất nhiều chất lỏng màu xanh biếc, giống như máu vậy.
Hàn Phỉ giật mình, vội vàng nói: "Ngươi không cần động đậy! Cứ như vậy đi! Như vậy rất tốt!"
"Bệ hạ, ta muốn thỉnh an người, đợi một chút, ta rất mau sẽ ra tới."
Nói rồi, tựa hồ muốn dùng lực càng lớn hơn để rút ra khỏi thân cây.
Hàn Phỉ lớn tiếng đánh gãy: "Ngừng lại cho ta!"
Hắn dừng lại, nghi hoặc nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cảm giác mình lại bắt đầu đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Cứ như vậy nói chuyện là được rồi, ngươi gọi là Vô Tận thật sao? Ngươi là người thủ hộ vùng rừng rậm này à?"
"Không, không phải."

"Ừm?"
"Ta chỉ thủ hộ cho ngài."
Hàn Phỉ: "..."
Nàng đang bị một thân cây thả thính sao?
"Bệ hạ, ta rốt cục đợi được ngài."
Sắc mặt Thụ Nhân Vô Tận tựa hồ nhu hòa hơn rất nhiều, chỉ là cặp mắt xám ngắt kia vẫn khiến Hàn Phỉ có cảm giác sợ hãi.
"Ta không phải là bệ hạ của ngươi, ngươi có phải là bởi vì cái này mới nhận lầm người không?"
Nói rồi, Hàn Phỉ còn nhấc tay lắc lắc chiếc vòng đang đeo trên đó. Vô Tận nhìn thấy vòng tay kia, ánh mắt lóe lên vẻ cô đơn, ngay cả nụ cười kích động rực rỡ cũng ảm đạm đi một chút. Quả nhiên, bệ hạ vẫn luôn mang theo trong người vòng tay Hàn Linh Thần Vệ đưa cho. Dù cho thời gian lâu dài như vậy, tình cảm của bệ hạ cùng Thần Vệ vẫn tốt như cũ.
"Bệ hạ, hôn lễ của ngài cùng Thần Vệ đại nhân đã cử hành rồi sao? Vô Tận không thể tham gia, là ta sai."
Hàn Phỉ càng thêm bất đắc dĩ, không biết hắn đang nói cái gì: "Ta còn chưa kết hôn, cũng không biết Thần Vệ đại nhân gì đó mà ngươi nói, ngươi có thể nghe hiểu ta nói hay không?"
"Bệ hạ cùng Thần Vệ cãi nhau sao?"
Đậu phộng, Hàn Phỉ xin thề, nàng thật sự vừa nghe thấy trong lời nói này của hắn còn có một tia thích thú nghe ngóng!
"Bệ hạ, chiến tranh kết thúc rồi à?"
Hàn Phỉ thoáng ngẩng đầu lên, cau mày, trong đầu né qua một ý nghĩ, nói: "Ngươi biết hiện tại là lúc nào không?"
Vô Tận nghi hoặc một hồi, giống như hiếu kỳ vì sao Hàn Phỉ lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn nói: "Bây giờ là Thần Lịch năm thứ mười hai, chiến tranh bạo phát năm thứ ba, bệ hạ, ngài rời đi đã ba năm."
Hàn Phỉ lặng lẽ, quả nhiên, thời gian của hắn bị dừng lại. Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng. E là, Thụ Nhân Vô Tận này đã từng là bộ hạ của thần nữ trong truyền thuyết lưu lại, hắn vẫn luôn ở đây, chờ đợi trong thời gian rất dài, dù cho hắn đã bị thời gian ăn mòn.
Nhưng, Hàn Phỉ vẫn tàn nhẫn nói: "Không, hiện tại đã không phải là Thần Lịch năm thứ mười hai, mà là Chính Lịch năm thứ bảy, mà Thần Lịch trong miệng ngươi, đã qua một ngàn năm."
Vô tận trầm mặc.
"Bệ hạ, hiện tại ngài đang trêu đùa ta sao?"

"Không, ta không lừa ngươi, ngươi ở nơi này quá lâu, mà bên ngoài, đã triệt để thay đổi. Trong thời gian dài như vậy, ngươi một bước cũng chưa từng đi ra, đúng không?"
"Bệ hạ, ta không thể rời đi." Vô Tận cười khổ.
Hàn Phỉ ngẩn ra, nghĩ đến hắn ngay cả thoát ly nửa người dưới khỏi thân cây cũng không làm được.
"Bệ hạ, ngài là đến mang ta đi sao?"
Hàn Phỉ đột nhiên lớn tiếng nói: "Ta không phải là bệ hạ của ngươi! Ta là Hàn Phỉ! Ta chỉ là mang theo mọi người đi tới nơi này để tránh né nguy hiểm! Bên ngoài có người đang đuổi gϊếŧ chúng ta!"
"Nếu như ngài không phải là bệ hạ, vì sao Khôi Nam theo ngài? Còn những người kia nữa, tại sao trên thân bọn họ ta lại cảm nhận được khí tức quen thuộc, là của Thủy Vân cùng Ngu Tường?"
Hàn Phỉ đột nhiên nói không ra lời.
"Bệ hạ, ngài không muốn nhận ta sao? Hay là.. ngài không muốn dẫn ta đi.."
Thanh âm của Vô Tận trầm thấp xuống, giống như mang theo một cỗ đau thương. Hàn Phỉ nuốt lời nói trong miệng xuống, nàng đột nhiên cảm thấy mình quá mức tàn nhẫn, đúng vậy a, nàng không phải là thần nữ trong truyền thuyết, nhưng làm việc của thần nữ, mang theo từng bộ hạ của thần nữ, thậm chí còn mượn danh nghĩa của thần nữ. Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm thấy mình rất bỉ ổi. Nếu như kiên quyết phủ nhận như vậy, thì từ lúc vừa mới bắt đầu không nên đi vào quấy nhiễu. Lừa gạt một người là lừa gạt, hai người cũng là lừa gạt, vậy thì tiếp tục lặp lại lời nói dối tiếp đi.
Hàn Phỉ chỉnh lại sắc mặt, nói: "Ta quên hết mọi thứ, vì thế ta không phải là bệ hạ của ngươi."
"Quên.. Bệ hạ, ký ức của ngài xảy ra vấn đề sao?" Ngữ khí của Vô Tận rất gấp.
Hàn Phỉ che giấu lương tâm, vẫn gật đầu, nói: "Rất có thể, vì thế ta không nhớ rõ."
Vô Tận lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, thân thiết nói: "Đích thị là bệ hạ quá mức mệt nhọc, mới bị như vậy, Thần Vệ đại nhân làm sao không cùng theo đến? Ta rõ ràng cảm nhận được khí tức của Vân Hỏa đại nhân, vì sao ngài ấy không bảo vệ tốt cho bệ hạ?"
Hàn Phỉ lúng túng nở nụ cười, nói: "Là ta không chú ý tới, cho nên mới như vậy, không nói cái này nữa, ngươi sau này chỉ có thể như vậy phải không? Không thể biến trở về.. ách, người?"
Thần sắc Vô Tận ảm đạm, nói: "Nếu ta biến trở về hình người, thì mảnh rừng rậm này sẽ lập tức khô héo, vị trí thánh địa sẽ lập tức bại lộ, đây là tối kỵ."
Hàn Phỉ đón đến: "Thánh địa?"
"Bệ hạ quả nhiên quên, thánh địa là.."
Vô Tận còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy sắc mặt hắn thay đổi, dung mạo vốn ôn hòa trong nháy mắt tràn ngập sát cơ.
"Bệ hạ, có người xông tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.