Hàn Phỉ vùi người trên một đống cỏ khô, bị mọi người thúc giục nghỉ ngơi một lúc. Trên thực tế, nàng không muốn ngủ một chút nào. Một khi yên tĩnh lại, nàng liền không cách nào tránh khỏi sự nhớ nhung đối với Tần Triệt, chỉ cần nghĩ đến Tần Triệt, trong lòng nàng lại chua xót đến muốn khóc. Hàn Phỉ hút hút mũi, ép buộc bản thân đừng nghĩ đến người kia, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man, dần dần, cơn buồn ngủ xũng kéo tới.
Mấy ngày nay bày bố thật sự quá mệt mỏi, thần kinh luôn căng thẳng của Hàn Phỉ sau khi được thư giãn thì cảm giác vô cùng mỏi mệt liền xông tới, làm nàng không bao lâu liền ngủ mất. Bách Lý Mân Tu nhìn nàng hô hấp dần vững vàng xuống, do dự một chút, sau đó cởi ngoại bào trên người mình, cẩn thận từng li từng tí một đắp lên người nàng, còn vô cùng tỉ mỉ che kín từng chút, nhìn khuôn mặt Hàn Phỉ đang ngủ, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng ôn hòa hơn, trong lúc nhất thời, không thể dời được tầm mắt.
Khôi Nam ở một bên ngó ngó, sau đó xoay người, đạo lí phi lễ chớ nhìn hắn vẫn còn biết rõ, chỉ là thầm nghĩ, sợ là Thần Vệ Vân Hỏa đại nhân phải nhanh hơn một bước mới được.
Lúc đội quân của Hô Duyên Đình lại một lần nữa bị quấy rầy không thể ngủ được, Hàn Phỉ lại đang nằm mơ. Nàng ở một mình đứng ở trong rừng, bên người trống rỗng, chỉ có cây cối hình dạng quái dị, vụ khí bao phủ, làm nàng không thấy rõ lắm mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919214/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.