Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, mấy người phía sau lại không có may mắn như vậy. Nhất là người nhà họ Dư, mất đi xe ngựa, nhược điểm của bọn họ hoàn toàn bộc lộ ra, một ít người yếu đuối thậm chí bắt đầu thở hồng hộc, lúc trước bọn họ đã đi hơn nửa ngày, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ lại lần nữa khởi hành, bây giờ còn có thể chống đỡ đúng là không dễ.
Khôi Chính Quân nhìn quá nhiều người nhà họ Dư có chút không thể chịu nổi, cũng không nhịn được từng người đỡ một người chạy về phía trước, nhưng như vậy chung quy không phải là kế hoạch lâu dài.
Bách Lý Mân Tu không nhịn được đưa tay lôi Hàn Phỉ đang chạy trốn đằng trước trở lại, nói: "Tiếp tục như vậy không được! Phía sau có người thoát ly đội ngũ! Con đường này rất dễ xảy ra sự cố, không thể phân tán."
Hàn Phỉ liều mạng lắc đầu, biểu hiện căng thẳng, nói: "Không! Chúng ta không thể dừng lại!"
Bách Lý Mân Tu tàn nhẫn mà cau mày, nói: "Ngươi đây là làm sao vậy? Ngươi rất không thích hợp."
Hàn Phỉ lạnh lùng nói: "Không thể dừng lại a! Bọn họ sẽ đuổi theo!"
Vừa dứt lời, mọi người cảm nhận được mắt đất dưới chân rung động một hồi, ngay cả tro bụi cũng bị cuộn bay lên. Rung động rất nhỏ, nhưng nếu như cẩn thận cảm thụ liền có thể phát giác ra được. Sắc mặt Hàn Phỉ càng kém hơn. Lần này, Bách Lý Mân Tu buông bàn tay đang cầm lấy tay Hàn Phỉ ra, sắc mặt cũng biến đổi.
Hàn Phỉ hướng về phía sau rống to: "Nhanh! Đi! Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ!"
Hàn Phỉ biết rõ. Bọn họ đã tới. Những truy binh kia đã đuổi tới. Bọn họ đã bị phát hiện. Suy nghĩ này gần như ăn mòn lí trí của Hàn Phỉ, nàng thậm chí khắc chế không được toàn thân run rẩy, luồng cảm giác bất an kia đã tăng lên đến mức tận cùng. Nhanh! Phải nhanh hơn nữa!
Không người nào dám trì hoãn, cũng không có ai dám dừng lại, thậm chí hận không thể bỏ lại toàn bộ đồ đạc trên người.
Tề Ngộ Không không nhịn được chạy lên trước, ở bên tai Hàn Phỉ nói: "Thủ lĩnh, tại sao chúng ta phải chạy? Chúng ta nhiều người như vậy, căn bản không cần phải sợ, chúng ta nên nghênh chiến mới đúng!"
Mấy người Ngọc Long cũng dồn dập gật gù đồng ý. Ngay cả Bách Lý Mân Tu cũng cảm thấy Hàn Phỉ gọn gàng nhanh chóng lựa chọn thoát đi như vậy có hơi kỳ quái. Nàng không phải là người mềm yếu như thế. Nhưng duy chỉ có Hàn Phỉ ở lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, nói: "Không, không thể đối đầu! Chúng ta sẽ bị gϊếŧ hết!"
Tề Ngộ Không không chịu thua nói: "Thủ lĩnh, ngươi không khỏi quá coi thường chúng ta! Mấy ngày nay mọi người đều đang huấn luyện, thủ lĩnh ngươi phải có chút tự tin với chúng ta, không đánh mà chạy thật sự là quá thất lễ! Đúng không mọi người?"
Các thôn dân thôn Thủy Biên đi đầu tương ứng rống một tiếng. Biểu hiện của bọn họ rất tức giận bất bình, giống như cứ như vậy đào tẩu thật sự là quá oan uổng, bọn họ không sợ chiến đấu, chỉ sợ khuất nhục như vậy! Khôi Nam không hưởng ứng hò hét, ở trong ký ức của hắn, bệ hạ chưa từng trực tiếp lựa chọn đào tẩu, nếu có, vậy thì là tình thế trước mặt đã nghiêm trọng đến.. căn bản không có phần thắng.
Lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Khôi Nam, hắn trong nháy mắt cả người căng cứng. Người nhà họ Dư thuộc về trung gian, có chút do dự bất định, chỉ nhìn về phía Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ thở hổn hển, con mắt cũng hồng, gào thét nói: "Con mẹ nó, đứng dậy chạy cho ta! Nếu như không muốn chết thì liền chạy a!"
Một câu nói này truyền đến khắp tất cả mọi người. Đoàn người đều nhìn thấy dáng vẻ cả mắt đỏ bừng của Hàn Phỉ, có chút khó có thể tin.

Hàn Phỉ cũng lại khắc chế không được, một cái móc ra địa đồ, nói: "Chúng ta trúng kế rồi! Những người kia đã sớm phát hiện ra chúng ta! Bọn họ đang vây quanh chúng ta! Hiểu chưa! Chúng ta trúng kế!"
Mọi người nghe lời nói của Hàn Phỉ chỉ càng thêm nghi hoặc, không thể nào hiểu được.
Hàn Phỉ mạnh mẽ thở hổn hển, con mắt càng đỏ, một luồng bạo lệ không cách nào khống chế đang không ngừng công kích lý trí của nàng.
"Ta sớm nên phát hiện ra! Dòng sông đột nhiên cạn khô căn bản không phải bởi vì quá nóng! Mà là thượng du dòng nước bị cắt đứt! Nơi này là khu vực cồn cát, bốn phía căn bản không có nơi che chắn, bọn họ muốn bức chúng ta đến vị trí này! Vây quanh chúng ta!"
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt biến đổi, hắn cầm lấy địa đồ trong tay Hàn Phỉ, cẩn thận chăm chú nhìn, sau đó sắc mặt trắng bệch, nói: "Không được! Đi mau! Vòng vây sắp hình thành, hướng về phía tây đi!"
Thấy Thái tử điện hạ Vân Hỏa cũng thay đổi sắc mặt, mọi người cũng ý thức được cái gì đó, cho dù là bọn họ mạnh hơn, cũng đánh không lại những kẻ có chuẩn bị âm mưu Ám Đấu, ai cũng biết rõ trên chiến trường bị vây quanh sẽ phải gánh hậu quả gì, điều này căn bản không thể dựa vào giá trị vũ lực cá nhân liền có thể đủ xoay chuyển cục diện!
Hàn Phỉ mạnh mẽ phủ nhận, nói: "Không! Không thể đi phía tây! Theo vị trí dòng nước, bọn họ e là đã đoán được chúng ta sẽ đi hướng tây, đây là đối phương cố ý lưu lại 'Sinh lộ ', sinh là chết, đây là con đường không có lối về!"
Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, xem như bình tĩnh nói: "Vậy nên đi chỗ nào? Phía tây là tử lộ, chúng ta không có lựa chọn khác."
Hàn Phỉ cầm địa đồ, sắc mặt trầm xuống, hoảng loạn trước đây đã giảm thiểu một ít, màu hồng trong mắt càng sâu, giống như máu vậy.
Nàng trầm thấp nói: "Không, chúng ta còn có một con đường."
Tề Ngộ Không chen miệng nói: "Thủ lĩnh, chúng ta còn có con đường nào?"
Ánh mắt Hàn Phỉ rơi trên địa đồ. Bách Lý Mân Tu cũng nhìn sang, sau đó mạnh mẽ nói: "Hàn Phỉ, ngươi điên rồi!"
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười ngoan tuyệt, nói: "Vô Tận Sâm Lâm. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta."
Bách Lý Mân Tu một phát bắt được cổ tay nàng, siết chặt, nói: "Hàn Phỉ! Nơi này không thể đi! Quá nguy hiểm!"
Hàn Phỉ tránh khỏi kiềm chế của hắn, nói: "Đây là đường sống cuối cùng, gọi là.. cố tìm đường sống trong chỗ chết."
Bách Lý Mân Tu choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ. Hàn Phỉ thu hồi địa đồ, nhìn về phía trước, đột nhiên duỗi ra một cái tay, gào to: "Theo ta, đi!"

Giờ khắc này, một bên khác, một nam nhân thân mặc khải giáp đen nhánh nhìn địa đồ trong tay.
"Tướng quân, những người kia đã lệch khỏi lộ tuyến!"
Nam nhân được gọi là tướng quân đột nhiên nắm chặt địa đồ, trầm giọng nói: "Đi nơi nào?"
"Đây, chuyện này.."
"Nói."
"Tướng quân! Phương Bắc!"
Tướng quân trầm mặc nửa ngày, cười lạnh một tiếng, nói: "Thú vị, phương Bắc? Vô Tận Sâm Lâm? Ngược lại là lựa chọn tốt nhất."
"Tướng quân, vậy chúng ta?"
"Tiếp tục theo, còn nữa, xem xem là phân đội nào làm bại lộ hành tung, đối phương đã sớm phát giác, một cái nhân vật anh hùng như thế, Tần Vương kia xem ra có vẻ không vô dụng giống như trong truyền thuyết a."
Nam nhân vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt thưởng thức.
Tên thủ hạ báo cáo bên cạnh do dự một chút, nói: "Tướng quân.."
"Ấp a ấp úng, ngươi muốn bị xử tử sao?"
"Báo tướng quân! Căn cứ theo tin tức ngầm điều tra được, Tần Vương dường như đã sớm rời đi trước rồi!"
Nam nhân trừng lớn mắt, ném địa đồ xuống đất, nói: "Làm sao có khả năng! Nếu như Tần Vương đã rời đi, vậy thì bây giờ là người nào đang suất lĩnh đội ngũ này! Còn có ai có thể nhạy cảm nhận ra được hành động của chúng ta như vậy? Còn cả gan làm loạn lựa chọn tuyệt lộ Vô Tận Sâm Lâm?"
"Tướng, tướng quân, đúng, đúng rồi người phụ nữ kia.."
"Phụ nữ cái gì?"
"Hình như.. đúng, đúng rồi, nàng ta gọi là.. A! Đúng! Gọi là Hàn Phỉ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.