Nhưng mà, mấy người phía sau lại không có may mắn như vậy. Nhất là người nhà họ Dư, mất đi xe ngựa, nhược điểm của bọn họ hoàn toàn bộc lộ ra, một ít người yếu đuối thậm chí bắt đầu thở hồng hộc, lúc trước bọn họ đã đi hơn nửa ngày, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ lại lần nữa khởi hành, bây giờ còn có thể chống đỡ đúng là không dễ.
Khôi Chính Quân nhìn quá nhiều người nhà họ Dư có chút không thể chịu nổi, cũng không nhịn được từng người đỡ một người chạy về phía trước, nhưng như vậy chung quy không phải là kế hoạch lâu dài.
Bách Lý Mân Tu không nhịn được đưa tay lôi Hàn Phỉ đang chạy trốn đằng trước trở lại, nói: "Tiếp tục như vậy không được! Phía sau có người thoát ly đội ngũ! Con đường này rất dễ xảy ra sự cố, không thể phân tán."
Hàn Phỉ liều mạng lắc đầu, biểu hiện căng thẳng, nói: "Không! Chúng ta không thể dừng lại!"
Bách Lý Mân Tu tàn nhẫn mà cau mày, nói: "Ngươi đây là làm sao vậy? Ngươi rất không thích hợp."
Hàn Phỉ lạnh lùng nói: "Không thể dừng lại a! Bọn họ sẽ đuổi theo!"
Vừa dứt lời, mọi người cảm nhận được mắt đất dưới chân rung động một hồi, ngay cả tro bụi cũng bị cuộn bay lên. Rung động rất nhỏ, nhưng nếu như cẩn thận cảm thụ liền có thể phát giác ra được. Sắc mặt Hàn Phỉ càng kém hơn. Lần này, Bách Lý Mân Tu buông bàn tay đang cầm lấy tay Hàn Phỉ ra, sắc mặt cũng biến đổi.
Hàn Phỉ hướng về phía sau rống to: "Nhanh! Đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919206/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.