Chương trước
Chương sau
Nếu nói người kinh ngạc nhất, lại là người mà không một ai nghĩ đến-- Khôi Nam.
Bộ xương này sau khi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, gần như liền rơi vào một loại trạng thái quỷ dị, trong trạng thái này Khôi Nam giống như ma trơi, yên lặng mà trốn ở phía sau, tại một nơi không xa không gần nhìn Hàn Phỉ cùng Bách Lý Mân Tu, thỉnh thoảng lại quỷ dị nhìn về phía Tần Triệt.
Khôi Nam cảm thấy tốt nhất không nên đi ra. Hắn cho rằng thời gian ngàn năm có thể thay đổi vô số thứ, nhưng vẫn không thể thay đổi một thứ. Tỷ như.. Bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân. Khôi Nam làm sao cũng không nghĩ tới nhanh như vậy liền đụng với một Thần Vệ đại nhân khác, còn một mực lại là Vân Hỏa đại nhân. Trời mới biết, không, hiện tại chỉ có hắn biết rõ, năm đó Hàn Linh đại nhân cùng Vân Hỏa đại nhân chính là như nước với lửa a! Không đúng, không thể nói như vậy, tứ đại Thần Vệ đại nhân đều là tùy tùng của bệ hạ, tất nhiên đều đoàn kết dị thường, đối với kẻ địch bên ngoài tuyệt đối không hai lòng, nhưng ở phương diện tình cảm riêng tư.. Khôi Nam có thể không chút khách khí nói, đánh một trận chiến cũng còn không đến nỗi mệt mỏi như vậy!
Cũng chỉ có bệ hạ cảm thấy tình cảm giữa hai bọn họ tốt đẹp, còn lại tướng lĩnh chín quân cũng sâu sắc minh bạch, lúc không có bệ hạ ở đây, hai vị Thần Vệ đại nhân vĩnh viễn sẽ không giáp mặt nhau, điểm này ở ngàn năm trước đã như vậy, không nghĩ tới ngàn năm sau lại đụng với Vân Hỏa đại nhân.
Khôi Nam dùng cái đầu mục nát của hắn ngẫm lại, may là Vân Nến đại nhân chuyển thế còn chưa thức tỉnh, cho nên mới có biểu hiện vô hại như thế, hắn còn nhớ dưới nụ cười ôn hòa của Vân Nến đại nhân là bao nhiêu trận chiến máu tanh, không kém chút nào Hàn Linh đại nhân, những vị Thần Vệ này, đều không có một ai là tốt đẹp hết.
Khôi Nam lựa chọn trầm mặc, lấy một loại tâm tình quỷ dị 'chỉ có ta biết rõ' mà nhìn Hàn Phỉ đứng bên cạnh Bách Lý Mân Tu. Lần này, Khôi Nam lựa chọn không nói cái gì hết, hắn sáng suốt quyết định không nên xen vào gút mắc của bệ hạ cùng hai Thần Vệ đại nhân, chỉ cần chậm rãi đợi kết quả là được, tuy kết quả này ngàn năm trước cũng đã định rồi.
Khôi Nam đổi một tư thế đứng, bộ xương đầu lĩnh này không nhịn được suy nghĩ, lần trước lúc tàn sát Phương gia, biểu hiện của Hàn Linh Thần Vệ giống như trạng thái thức tỉnh, ngay cả hắn cũng nhận ra, nhưng sau đó biểu hiện gì cũng không có nữa, làm cho hắn có chút không xác định, vì vậy vẫn không làm ra hành động gì. Hiện tại Vân Hỏa đại nhân cũng xuất hiện.. Khôi Nam có chút vui cười hớn hở, không lâu nữa Thanh Nguyên đại nhân cùng Côn Bằng đại nhân cũng sẽ xuất hiện, chín quân hẳn là cũng tụ tập cùng nhau, đại gia rất nhanh có thể tập hợp ở cùng một chỗ, tất cả mọi người sẽ lại gặp mặt, nghĩ đến điều này Khôi Nam cũng có chút kích động. Nhưng cùng lúc lại có chút thương cảm. Thời gian ngàn năm đấu chuyển tinh di, tất cả mọi người đã sinh sôi đời sau, trừ bộ tộc của hắn có chút đặc thù, mới có thể nhớ kỹ kí ức năm đó, còn những người khác đã không còn là người năm đó nữa.
Tâm trạng của Khôi Nam trùng xuống, càng ngày càng không muốn thăm dò Vân Hỏa đại nhân.
Tâm tình Khôi Nam biến hóa phức tạp nhưng không có ai cảm giác được, dù sao sắc mặt trung thực của hắn cũng quá có khuynh hướng lừa dối.
Sau khi Bách Lý Mân Tu xuất hiện, dẫn lên một làn sóng náo nhiệt lại quay về vẻ tĩnh lặng, tâm tình Hàn Phỉ vốn thoáng tốt lên một chút, bây giờ đối mặt với thười điểm phân ly cũng vẫn cứ xuống thấp, chỉ là lần này, nàng ngụy trang rất tốt, không có ai nhìn ra, ngay cả bản thân nàng cũng suýt nữa bị lừa dối.

So với nhân số bên Hàn Phỉ, bên Tần Triệt có vẻn vẹn không có mấy người, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, Ảnh Vệ vẫn luôn mỗi giờ mỗi khắc, bảo hộ nam thần, vì vậy, nàng không cần lo lắng. Nhưng, lý trí so đấu với tình cảm, thì tình cảm luôn thắng lợi. Hàn Phỉ không có cách nào để bản thân không ưu thương. Biểu hiện của nàng, rơi vào trong mắt Bách Lý Mân Tu đứng ở bên. Bách Lý nắm tay, cũng không nói lời nào, ngay cả cảm giác tồn tại của bản thân đều giống như bị hạ thấp.
Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đứng ở đối diện, mà giữa bọn họ, giống như có một đường phân cách, nàng không bước qua được, hắn lại không muốn tới, mà đường dây này, dần dần biến thành vực thẳm không thể nào khép lại, cũng không biết làm sao để khép lại.
Hàn Phỉ há mồm, muốn nói điều gì, nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng hóa thành một câu: "Vương gia, ngài nên cẩn thận."
Tần Triệt nhìn thấy phía sau Hàn Phỉ, một người lẳng lặng đứng, ánh mắt hắn chìm xuống, nhưng chung quy cũng không nói gì, chỉ gật đầu, nói: "Ngươi cũng vậy."
Hàn Phỉ cay đắng cười, nói: "Vương gia, ngài.."
Lời Hàn Phỉ còn chưa nói hết, nàng đã nhìn thấy nam thần xoay người, giống như chuẩn bị rời đi, những lời muốn nói giống như mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể nói ra khỏi miệng, trái tim lại càng bị siết đến đau đớn.
Tật Phong sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, thấp giọng nói: "Hàn cô nương, chúng ta đi, ngươi bảo trọng."
Sau đó, Tật Phong cũng xoay người rời đi. Băng Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, muốn nói điều gì, nhưng thân thể lại vô thức run lên, tựa hồ cảm nhận được phía sau có một ánh mắt gϊếŧ người áp sát, nàng một chữ cũng không dám nói, vội vã đuổi theo.
Hàn Phỉ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ càng đi càng xa, lập tức che ngực, khó chịu đến nỗi hít thở cũng đau.
Bách Lý Mân Tu tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta nên đi."

Sắc mặt Hàn Phỉ tái nhợt, thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, dìu ta một chút."
Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt lo lắng, đỡ lấy cánh tay Hàn Phỉ, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, không nói gì. Nên nói như thế nào đây, nàng đau lòng đến sắp không đứng lên nổi. Nàng không dám nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Không dám nghĩ tới lần phân ly này, sẽ là vĩnh biệt. Nếu không phải có Bách Lý Mân Tu đỡ, e là hai chân nàng đã mềm đến không đứng nổi, căn bản không có khí lực đứng lên. Nàng không muốn để mọi người phía sau mình lo lắng, mấy ngày này mọi người đã vì nàng mà lo lắng nhiều lắm rồi.
Hàn Phỉ hạ thấp giọng, nói: "Tiểu Bạch, chờ ta một lúc, một lúc là tốt rồi."
Bách Lý Mân Tu không nói gì, bàn tay đỡ Hàn Phỉ càng dùng thêm lực, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Tần Vương một cái, đột nhiên nghĩ: Nếu như lần này, là ngươi buông nàng ra, như vậy thì đừng trách ta thừa lúc vắng chủ mà vào. Hắn không phải là người tốt, lại càng sẽ không tác thành. Hắn biết mình bắt đầu để ý Hàn Phỉ, vậy thì sẽ không buông tay.
Bách Lý Mân Tu thu tầm mắt lại, sau đó khom lưng, đột nhiên ôm lấy Hàn Phỉ, thân thể mềm mại ấp áp kia lập tức liền rơi vào trong ngực hắn. Hàn Phỉ bị hù dọa, vô thức muốn giằng co, nàng không thích bị khí tức xa lạ xâm chiếm, dù cho khí tức kia rất an ổn.
Bách Lý Mân Tu dùng chút lực đạo, ở bên tai nàng nói: "Đừng nhúc nhích, hắn đang nhìn."
Hàn Phỉ đang giãy dụa lập tức dừng lại, cách một khoảng xa, nàng tựa hồ nhìn thấy Tần Triệt quay đầu lại.
Một luồng suy nghĩ điên cuồng trước nay chưa từng có xông tới, Hàn Phỉ không từ chối Bách Lý Mân Tu ôm ấp, nàng thậm chí oán hận nghĩ, nam thần sẽ để ý sao? Nam thần sẽ chú ý sao? Nam thần sẽ không.. hắn sẽ không vui chứ? Sẽ không quay đầu lại, nói với nàng, đừng đụng vào người khác. Nhưng không có. Tần Triệt đi. Hắn không quay trở về.
Thời khắc này, thân thể Hàn Phỉ giống như bị móc ra một khoảng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.