Khánh Tông Thức kinh ngạc nói: "Cách gì?" "Địa điểm Tuyết quý nhân được mai táng, ta biết rõ ở chỗ nào!" Lông mày Khánh Tông Thức nhảy một cái, nói: "Yên Vân, ngươi muốn làm gì?" Hoàng hậu ác độc nở nụ cười: "Ta muốn.. quật thi, tên nghiệt tử kia sẽ không thể không đi ra." Hoàng hậu nở một nụ cười làm người ta sợ hãi, giống như tình thế bắt buộc, Khánh Tông Thức cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra được lí do phản bác, trong mơ hồ, hắn cảm thấy nữ nhi mình e là đã sinh tâm ma. Một bên khác, động đất cũng đã lan đến gần khu bách tính gần hoàng cung, không ít phòng ốc sụp xuống khiến bách tính trôi giạt khấp nơi, may là hoàng cung đã sớm làm một vài biện pháp động viên bách tính, Tuệ Minh đại sư lại tự mình tiến hành cầu phúc. Dù sao lần động đất này đến quá đột ngột, lại không hiểu ra sao, may là không có người thương vong, nhưng cũng đủ khiến bách tính phát sinh một vài tin đồn không dễ nghe. Hoàng thất vì muốn ngăn ngừa những tin đồn này lan rộng, vì vậy tiến hành khắc phục thiên tai vô cùng khẩn cấp, nhưng phòng trọ cũng không phải ngay lập tức là có thể xây xong, không thể xây xong phòng trọ trong thời gian ngắn, những người dân bị mất nhà cửa sẽ phải làm sao? Mà trong lúc này, có một người đưa ra một cách, kiến tạo một phòng ở cực kỳ đơn giản, giống như lều vải, nhưng kiên cố hơn lều vải một chút, bản vẽ cũng đã vẽ xong, lại chỉ cần nửa ngày công phu là có thể xây xong, cách này lập tức liền được thông qua, mà người đưa ra cách này lại là một người không ai từng nghĩ tới -- Hàn Yên. Tần Hoàng nghe xong tự mình tiếp kiến Hàn Yên, sau khi ban thưởng một ít bảo vật còn ý vị sâu dài khen một câu tướng mạo quốc sắc thiên hương, khiến cho Hàn Phủ vốn bị giam giữ giám thị và quản chế cũng nhận được chút khoan dung tạm thời. Hàn Thượng Thanh cơ hồ là biết ơn chảy nước mắt, càng ngày càng tín nhiệm Hàn Yên, sau đó Hàn Yên đưa ra một ít biện pháp xoay sở cũng được Hàn Thượng Thanh hoàn toàn tin dùng, ở trong bóng tối bắt đầu mua bán lại một ít đồ vật thiết yếu. Sau đó, Hàn Yên thừa dịp này chỉ dẫn Hàn Thượng Thanh làm việc thiện, tỷ như mở kho lúa miễn phí tiếp tế cho nạn dân cùng với một ít gia đình nghèo khốn trong thành, Hàn Thượng Thanh vốn dĩ không đồng ý, nhưng dưới sự thuyết phục của Hàn Yên cũng quyết tâm mở kho lúa, cũng cố ý thu mua một vài người trong đám dân chúng phát tán lời đồn đãi, cũng không nằm ngoài ý tứ Hàn phủ là người lương thiện, là phật sống. Dần dần, Hàn phủ theo đó xuất hiện một loạt chuyện tốt, càng ngày càng nhiều người biết được vị Thừa Tướng đại nhân này thích làm vui lòng người khác, dư luận cũng theo đó truyền ra, nhất là Hàn Yên mỗi ngày đều ăn mặc cực kỳ tao nhã, đích thân ra tay phát lương, phối hợp với dung mạo càng ngày càng khuynh quốc khuynh thành, cùng với nụ cười đáng yêu lúc phát lương thực, ngay cả đối xử với bần dân bách tính cũng dùng thái độ vô cùng hòa ái, không ít bách tính đã bắt đầu khen ngợi, tiểu hài nhi đầu đường cuối ngõ lại càng là đồng ngôn vô kỵ gọi nàng là tiên nữ tỷ tỷ. Hơn nữa kết hợp với những việc nàng ta làm được lúc ra khỏi cung ở cửa khảo thí thứ hai, Hàn Yên đã sáng tạo rất nhiều phát minh chưa từng nghe thấy, trong lúc nhất thời, danh tiếng của nàng ta như mặt trời giữa trưa. Càng ngày càng nhiều người biết được Hàn phủ có một vị nhị tiểu thư đẹp như tiên nữ, tâm địa thiện lương. Ngay cả câu chuyện về vị đại tiểu thư béo vốn rất phổ biến đã sớm bị người quên lãng. Mà hết thảy chuyện này, đều là hiệu quả Hàn Yên muốn đạt tới. "Cảnh Đông, ngươi có phát hiện ra không, từ sau khi bà béo kia đi, kế hoạch của ta càng ngày càng thông thuận."
Cảnh Đông vô cùng tán thành, thậm chí còn muốn nói với kí chủ của nó cũng thừ khi Hàn Phỉ kia rời khỏi, IQ của nàng rốt cục cũng tăng tiến a. Cả khuôn mặt Hàn Yên tươi cười rạng rỡ đi lại trên đường, tiếp nhận ánh mắt tán thưởng cùng kinh diễm của bách tính dọc đường, nàng hận không thể chạy như bay. Một đứa bé không cẩn thận đâm vào trên chân nàng, cả người đứa trẻ rất bẩn thỉu, vì vậy cú va chạm này lập tức khiến quần áo màu hồng phấn trên người nàng bẩn một mảng. Sắc mặt Hàn Yên lập tức liền thay đổi, cơn tức liền muốn dâng lên, nhưng vừa ngẩng đầu, nàng đã đối diện với vẻ mặt sắp khóc của tiểu hài nhi, nàng quay đầu nhìn xung quanh, không ít tầm mắt đang chăm chú nhìn lại nàng, lập tức nàng thu lại cơn tức, đổi thành vẻ mặt vui cười, nói: "Sau này đi lại cẩn thận một chút, đừng để bị ngã, biết không?" Tiểu hài nhi cười, nước mũi cũng chảy ra, còn không cẩn thận bôi vào trên quần áo của Hàn Yên. Nhất thời, Hàn Yên ngay cả suy nghĩ muốn gϊếŧ chết tên nhóc con này cũng đã có, nàng đáng ghét nhất là tiểu hài tử! "Kí chủ! Bình tĩnh! Có người đang nhìn đấy." Hàn Yên ngoài cười nhưng trong không cười, nhịn xuống: "Ta biết rõ." Chờ sau khi tiểu hài nhi rời khỏi, Hàn Yên lại thu hoạch được ánh mắt thưởng thức của một nhóm bách tính, sau đó nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người. "Ta đúng là nhìn không ra, ngươi còn có như vậy một mặt." Hàn Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, hoảng loạn muốn hành lễ, nhưng lại bị ngăn lại. "Không cần, ta không muốn dẫn lên oanh động." Hàn Yên làm bộ thấp thỏm bất an, kì thực trong lòng mừng như điên nói: "Vâng, Đại Hoàng Tử Điện Hạ."
Thì ra, xuất hiện ở trước mặt Hàn Yên, chính là Đại Hoàng Tử Tần Mục. Vốn dĩ Tần Mục là vâng theo lệnh của Mẫu Hậu đi đến một nơi để mang về một thứ cho bà, nhưng không nghĩ tới trước lúc hồi cung lại nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, hắn cho rằng người phụ nữ kia sẽ đầy mặt phiền chán đẩy người ra, hắn đã gặp qua nhiều tiểu thư thế gia đều có bộ dáng yếu ớt giả tạo như thế, nhưng không nghĩ tới Hàn Yên vậy mà lại không để ý chút nào, ngay cả hắn cũng nhìn ra bộ quần áo kia đã bị hỏng. Nhưng nói gì cũng vô ích, Hàn Yên lớn lên đã đủ đẹp đẽ, nụ cười ôn nhu vừa rồi kia, thật sự kinh diễm, vì vậy Tần Mục đã tự mình xuống ngựa đi tới. Hiện tại dưới khoảng cách gần như vậy, dường như càng ngày càng cảm thấy nữ nhân này có tướng mạo đẹp đẽ, khiến người ta đã nhìn liền không dời nổi mắt. Tần Mục không khỏi nghĩ, thì ra nàng lại xinh đẹp như vậy sao? Tại sao ấn tượng của hắn lại không quá sâu nhỉ? Hàn Yên nhìn Đại Hoàng Tử chần chừ không nói lời nào, có chút nghi hoặc nói: "Điện hạ làm sao thế?" Tần Mục phục hồi tinh thần lại, nói: "Không sao, ngươi ở nơi này làm gì vậy?" Nghe vậy, Hàn Yên lộ ra vẻ lo lắng, thở dài, nói: "Lần thiên tại động đất này đến quá đột ngột, không ít hài tử đã không còn nhà, ta không đành lòng, muốn đến xem một chút." Tần Mục nhíu mày, nói: "Ta nhớ rằng Hàn phủ đã mở kho phát lương thảo rồi." Hàn Yên yếu ớt nói: "Ừm, phụ thân cũng lo lắng cho bách tính, nhưng ta vẫn cảm thấy không yên, muốn đích thân đi ra nhìn, nếu không ta không yên lòng." Nói xong, Hàn Yên còn vừa đúng lộ ra sự ưướŧ áŧ nơi đáy mắt, cực giống dáng vẻ 'tiên nữ lo lắng. Tần Mục tâm thần chợt động, cảm giác mình trước đây sợ là thật nhìn lầm nữ nhân này, Hàn Yên này cùng tỷ tỷ Hàn Phỉ của nàng, bà béo kia hoàn toàn khác nhau, nghĩ đến bà béo kia, tâm trình của Tần Mục liền không tươi đẹp lắm, nhưng hiện tại, hình như không nên đổ sự căm ghét với Hàn Phỉ lên đầu Hàn Yên. Tần Mục huýt sáo một tiếng, hãn huyết bảo mã lập tức chạy tới, bộ dáng vô cùng cơ linh. Tần Mục tiêu sái gọn gàng trở mình lên ngựa, động tác mây bay nước chảy, Hàn Yên ở một bên nhìn có chút hoảng hốt. Tướng mạo Đại Hoàng Tử Tần Mục vốn anh tuấn, thêm vào bản thân có địa vị đáng tôn sùng, con người lại được tự tay Khánh thị giáo dục, chỉ cần không vờ ngớ ngẩn, đây tuyệt đối là mục tiêu mà đông đảo cô nương ngưỡng mộ, một động tác phóng khoáng như thế đã hấp dẫn ánh mắt của hơn nửa số người đang đi trên đường, đã có không ít người nhìn lại đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]