Chương trước
Chương sau
Linh Tam lập tức xuất hiện: "Có thuộc hạ."
"Đi tìm Hàn Phỉ. Lập tức."
"Vâng."
Bàn tay đang rũ xuống của Tần Triệt dần siết chặt, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết chủ nhân làm sao đột nhiên muốn tìm cô nương, cô nương không phải là vừa mới đi tìm nguồn nước sao? Nãy giờ cũng chưa bao lâu mà.
Ngay lập tức, sắc mặt Linh Tam hiện lên một chút hoảng hốt nói: "Chủ nhân, không tìm thấy người!"
Sắc mặt Tần Triệt trong nháy mắt âm trầm xuống, trong đôi mắt hắn tựa như đang ấp ủ cuồng phong bạo vũ.
"Tìm! Tìm cho ta!"
"Vâng!"
Người nhà họ Dư cũng giật mình, dồn dập lo lắng, liền lo sợ cô nương xảy ra chuyện gì. Không bao lâu sau, trong tay Tần Triệt có thêm một cái khăn, mà cái khăn này, chính là đồ vật Hàn Phỉ để lại. Hắn siết chặt chiếc khăn, sau đó đưa lên chóp mũi, ngửi ngửi, có một mùi thuốc nhàn nhạt lưu lại từ rất lâu. Trong tròng mắt đen của hắn, đầy rẫy bạo ngược, khí áp quanh thân khí áp cũng hạ xuống rất thấp, làm cho Ngu Vân Khánh đứng ở gần nhất cũng dựng ngược cả lông tơ toàn thân, sợ hãi nhìn Tần Triệt, trong lòng bất an.
Ngu Vân Khánh vốn tưởng rằng người chủ nhân này chẳng qua nhìn có vẻ lạnh lùng thôi, nhưng hắn đã sai, hắn đã lựa chọn trở thành tuỳ tùng của một Sát Thần rồi, nhất là, vị sát thần này hiện tại đang mất khống chế..
Lúc Hàn Phỉ tỉnh lại, nàng cảm giác được bản thân đang lay động, dưới mông còn có cảm giác bay lên không trung, mà sau gáy thì đau đớn bỏng rát, hiển nhiên người hạ thủ sợ nàng trên đường tỉnh lại, cho nên xuống tay tương đối ác độc.
Thấy Hàn Phỉ tỉnh lại, người bên cạnh mở miệng. "Ngươi tỉnh rồi à, đại thẩm."
Hàn Phỉ: "..."
Vừa tỉnh lại liền nghe thấy danh xưng này thật sự là không vui đâu!

"Đây là, nơi nào?"
Hàn Phỉ sờ sờ gáy mình, đau đến phải hít vào một hơi khí lạnh. Trong tầm mắt đều là tối tăm, chỉ theo sự lay động, có từng tia ánh sáng ngẫu nhiên chiếu vào. Hàn Phỉ ý thức được nàng hiện tại đang di chuyển, nhưng nơi nàng đang ngồi càng giống như một cái hộp gỗ cực lớn, mà trên đỉnh đầu còn che kín một tấm vải, ngăn chặn ánh sáng bên ngoài chiếu vào, xung quanh có mấy người ngồi, sau khi nhìn rõ một chút, là mấy người phụ nhân, tuổi cũng không lớn lắm, tương đối trẻ tuổi, nhưng hầu như không có một người nào là sạch sẽ, mỗi người đầu tóc đều rối bù, vẻ mặt chết lặng, không nhúc nhích.
Chỉ có một nữ hài còn rất non nớt ngồi ở bên cạnh thấy nàng tỉnh lại còn thân thiện mở miệng nói: "Đại thẩm, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, quay đầu, nói: "Ta đang.. ở nơi nào?"
"Đại thẩm, ngươi cũng là bị bán tới đây sao?"
"Bán?"
"Đúng vậy, ta bị cha ta bán mười lượng bạc. Đại thẩm ngươi thì sao?"
Hàn Phỉ càng thêm kinh sợ, nói: "Ai dám bán ta! Ta không đáng giá!"
Phản ứng của Hàn Phỉ cười tiểu cô nương: "Đại thẩm, ngươi thật biết điều."
Ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Hàn Phỉ chính là, lừa bán người. Nhưng nàng rõ ràng là ở bờ sông lấy nước bị đánh ngất xỉu bắt đi mà thôi, thời buổi bây giờ còn có thể trắng trợn cướp người sao?
"Đại thẩm, ngươi đừng khổ sở, ngươi có đói bụng không? Ta còn nửa cái màn thầu."
Nói rồi, tiểu nữ hài liền định lấy ra nửa cái màn thầu cho nàng, nhưng đôi mắt sắc của Hàn Phỉ đã nhìn thấy những người vốn đang giả chết xung quanh nghe thấy câu này cũng đều mở mắt ra, hiện lên vẻ tham lạm, nàng vội vã đè tay nữ hài lại, nói: "Ta không đói bụng, ngươi giữ lại đi."
Nữ hài sững sờ, nhưng cũng không cưỡng cầu, vị đại thẩm này sau khi tỉnh lại còn có thể nói chuyện cùng nàng, nàng đã rất vui vẻ, từ khi bị phụ thân bán, nàng vẫn bị nhốt trong cái rương này, người bên trong cũng không nó chuyện với nàng, nàng đã nín lâu muốn chết. Cho nên khi đại thẩm tỉnh, nàng nỗ lực tiếp lời, được đáp lại liền hận không thể lấy thứ tốt nhất của mình hiến ra, tuy nhiên nửa cái màn thầu này là nàng cha kín đáo đưa cho nàng, nàng ăn chỉ còn dư lại nửa cái, bình thường đều cất rất kỹ.

Hàn Phỉ nỗ lực gọi Đào Bảo, nhưng bất luận nàng ở trong đầu gọi bao nhiêu lần, Đào Bảo cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào, điều này làm nàng có chút khủng hoảng. Lần trước xuất hiện tình trạng hệ thống không có phản ứng chính là ở trong mê cung dưới hoàng thành, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài thế mà cũng không thể liên hệ được với Đào Bảo, Hàn Phỉ không thể không dùng lực tự chủ to lớn nhất để áp chế khủng hoảng của bản thân. Hay là Đào Bảo nhất thời chỉ ngủ mà thôi, nàng chỉ cần chờ một chút là tốt rồi, đúng, chờ một thời gian là tốt rồi.
Hàn Phỉ từ bỏ việc tiếp tục gọi Đào Bảo, chỉ là có chút lo lắng, Đào Bảo bất tỉnh, vậy sẽ không thể dùng bồ câu đưa thư, Vương gia không có tin tức của nàng không biết có lo lắng hay không, hay là.. hắn căn bản không thèm để ý? Ý niệm này lập tức khiến tâm Hàn Phỉ lạnh đi một nửa, nàng vội vã phủ định chính mình, an ủi nghĩ, sẽ không đâu, nam thần sẽ không độc ác như vậy, nam thần nhất định sẽ tới tìm nàng! Đúng thế! Cho nên nàng nhất định phải chống đỡ cho tới khi nam thần tìm được nàng! Nhất định phải thành công chạy trốn!
Sau khi nỗ lực thuyết phục chính mình, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như trấn định lại, sau đó nhìn về phía nữ hài, nói: "Ngươi tên là gì? Ta hôn mê bao lâu ngươi biết không?"
"Ta tên là Đóa nhi, đại thẩm ngươi hôn mê một ngày rồi!"
Thì ra là đã một ngày rồi sao? Không trách được bụng nàng đã bắt đầu đói, nhưng da mặt nàng không dày đến mức có thể cướp đồ ăn từ tay một cô bé như vậy được. Hàn Phỉ sờ sờ trên người mình, trong lòng an tâm một chút, dược tài nàng mang theo trên thân vẫn còn, mọi thứ đều đã được xử lý, may là không bị soát người lấy đi, đúng là trong cái rủi còn có cái may a.
"Đại thẩm ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Đóa nhi nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn đầy vẻ tinh khiết.
"Ngươi ồn ào quá, câm miệng được không? Chúng ta có thể sống sót hay không cũng còn chưa biết đâu."
Có người không vui mở miệng, ngữ khí tràn đầy vẻ ác liệt. Hàn Phỉ nhìn sang, cau mày, nhưng không hề nói gì, mà giật nhẹ y phục của Đóa nhi, lôi nàng tới gần chút, xuỵt một tiếng. Toàn bộ không gian lần thứ hai yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên đường. Hàn Phỉ thử đẩy tấm mành, nhìn ra phía ngoài, đã nhìn thấy cảnh sắc hoàn toàn hoang lương, mà bốn phía, còn có rất nhiều chiếc xe ngựa giống như của bọn họ, sau lưng cũng kéo một cái thùng gỗ lớn, nghĩ đến bên trong cũng giam giữ không ít người giống như nơi này.
Trong lòng Hàn Phỉ lập tức cảnh giác, bắt nhiều người như vậy, đến cùng là tại sao? Mà mục đích của chúng là gì? Còn không chờ Hàn Phỉ suy nghĩ nhiều, xe ngựa đã dừng lại, có tiếng người nói chuyện, không nghe thấy rõ ràng, nhưng rất hỗn độn, hiển nhiên nhân số của đối phương cũng không ít, Hàn Phỉ từ bỏ suy nghĩ lỗ mãng trong đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, không bao lâu, mành đã bị xốc lên, một tên Đại Hán đầu trọc xuất hiện trước mắt mọi người, gõ gõ lan can, lớn tiếng nói: "Tất cả xuống xe!"
Cửa bị mở ra, nữ nhân người này nối tiếp người kia đi xuống, có người động tác chậm một chút, lập tức sẽ bị thô lỗ lôi ra, Hàn Phỉ mang theo Đóa nhi cũng theo xuống. Sau khi xuống xe, Hàn Phỉ mới nhìn rõ, rất nhiều phụ nữ quần áo lam lũ đều bị thô lỗ lôi xuống, nhìn qua, không dưới bốn mươi, năm mươi người, tuổi tác cũng có sự chênh lệch khá lớn, nhưng đều là một giới tính, số lượngnày đã coi như rất lớn, đám người kia, đến cùng là muốn làm gì?
Trong lúc Hàn Phỉ quan sát, không tự chủ liền dừng bước lại, lập tức bị hung hăng đẩy một cái, lảo đảo vài bước, quay đầu nhìn lại, liền đối đầu với một tên đại hán hung thần ác sát.
"Nhìn cái gì vậy! Cút nhanh cho ta! Lại nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!"
Hàn Phỉ cúi đầu, không hề phản kháng, chỉ là nắm chặt tay, theo đội ngũ trước mặt đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.