Chương trước
Chương sau
"Vẫn là Lục Bình tỷ tỷ của chúng ta có hy vọng nhất, Lục Bình tỷ tỷ chính là nhân tuyển Tú Bà xem trọng nhất, cũng là át chủ bài lớn nhất của Vạn Hoa Lâu ta, nếu tỷ tỷ được đại nhân nào nhìn tới, chắc chắn sẽ bay lên đầu cành cây a, lúc đó phải nhớ đến những muội muội tốt chúng ta đấy nhé."
Bị mấy cô nương vây vào giữa là một cô nương mặc một thân xiêm y lục sắc, dáng vẻ đoan trang, khuôn mặt tinh xảo, cả người nhìn qua không có chút khí tức dung tục nào, giống như là đại tiểu thư đại hộ, chênh lệch vô cùng rõ ràng với những người đứng bên cạnh. Nhất là cặp mắt linh động kia, còn mang theo một chút kiêu ngạo, đủ để khiến vô số nam nhân bị thuyết phục, được rồi, thô tục một chút mà nói, nàng ta chính là lớn lên có vẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính hiếu thắng của nam nhân. Mà người này, chính là nữ tử đầu bảng củaVạn Hoa Lâu, cũng là cô nương có hy vọng đoạt giải hoa khôi nhất của toàn bộ cuộc thi, trên thực tế, giải đấu hoa khôi lần trước cũng đã suýt nữa bị cô nương Lục Bình này cướp đi, nhưng vẫn là kém một chút, thật vất vả chờ đến lúc hoa khôi hai lần trước bị người ta chuộc thân, lần này Lục Bình giật giải hoa khôi là tình thế bắt buộc.
"Nhưng mà, trong lầu gần đây có một muội muội gọi là Băng Linh mới tới, hình như dung mạo rất là xinh đẹp, cũng không biết có làm nam nhân yêu thích không."
"Băng Linh sao có thể là đối thủ của Lục Bình tỷ tỷ? Không nên đùa giỡn!"
"Cũng đúng, là ta nghĩ quá nhiều, nàng a, sợ là sẽ bị cảnh tượng này dọa cho phát sợ run cả chân đi!"
Lại là một trận tiếng cười duyên. Nhưng Lục Bình không cười, ánh mắt của nàng nhìn về phía nhã gian lầu hai, xuyên thấu qua bình phong chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, không thể thấy dung mạo, đây cũng là chỗ thiết kế cao minh của nhã gian, có rất nhiều khách quý không thích lộ mặt. Hôm qua Man tiểu công tử, lúc nàng đang gảy đàn, khách nhân quý giá nhất của nàng vô tình có nói, tối nay sẽ có một vị khách quý địa vị rất lớn đến, nếu có thể nắm chắc thì có thể một bước lên trời. Lục Bình nhớ kĩ những lời này, Man tiểu công tử đối với nàng mà nói đã là không thể trèo cao, vậy người còn có lai lịch lớn hơn hắn.. Chỉ cần ngẫm lại, trong lòng Lục Bình liền nóng hừng hực, hận không thể lập tức đoạt được vị trí hoa khôi, đem tất cả mọi thủ đoạn để có thể thu hút được sự chú ý của người kia, nàng đã lưu lại nơi ăn chơi này đủ rồi, những năm gần đây cũng không phải không có người muốn chuộc thân cho nàng, nhưng nàng đều từ chối, nàng biết mình không chịu được cuộc sống khổ cực, vì thế một lòng chờ một vị quý công tử đến, nàng đã từng hy vọng xa vời rằng Man tiểu công tử sẽ là quý nhân của nàng. Nhưng thời gian lâu dài, Lục Bình cũng biết Man tiểu công tử tâm thái rất nặng, căn bản không phải là đối tượng đáng để phó thác cả cuộc đời, cho nên nàng chỉ có thể tuyển một người khác.
Ánh mắt Lục Bình quá mức rõ ràng, những người còn lại cũng nhìn sang, nói: "Lục Bình tỷ tỷ, ngươi đang nhìn gì thế?"
"Ta nghe Tú Bà nói, tối nay có rất nhiều khách quý đến, hẳn là trên lầu có người Lục Bình tỷ tỷ coi trọng."
"Ồ, nói mau nói mau, ta cũng cũng muốn biết đây."
Sắc mặt Lục Bình xanh lét một phần, nói: "Đều tụ ở đây làm cái gì, chờ lúc nữa còn phải lên đài, không mau đi chuẩn bị đi."
Nói xong, nhấc chân liền đi, nàng muốn kiểm tra một chút đồ nàng đã chuẩn bị, tối nay, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm.
Người ngoài đi rồi, Băng Linh từ mành sau đi ra, nàng đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, không khỏi nhìn về phía lầu hai, nếu người này ngay cả Lục Bình cũng thấy hợp mắt, nhất định là xuất thân rất lớn, như vậy đây chính là thời cơ của nàng! Nàng tuyệt đối không thể ở lại đây! Thân phận của nàng không nên là như vậy!

Băng Linh âm thầm hạ quyết tâm, cũng rời đi.
Rất nhanh, tiết mục đã tiến hành được một nửa, nhiệt tình của khán giả đã hạ thấp rất nhiều, mãi đến tận khi Lục Bình xuất hiện, mới khôi phục lại náo nhiệt.
Đầu bảng Vạn Hoa Lâu, vẫn còn có chút tài năng, nhất là nàng nương theo một trận tiếng đàn dễ nghe chậm rãi xuất hiện, đúng là đủ sức thu hút ánh mắt người khác.
Man Diệp lập tức đẩy đẩy Bách Lý Mân Tu, nói: "Mau nhìn phía dưới, cô nương này ngươi thích không? Hiểu chuyện nghe lời, dáng dấp không tệ, quan trọng nhất là hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, bớt lo, Tiểu Bạch, ngươi thích chứ?"
Bách Lý Mân Tu liếc mắt nhìn bóng người màu xanh lục kia, thu hồi ánh mắt, nói: "Trên ngươi."
Man Diệp phun ra một ngụm nước, ho khan một hồi lâu, sắc mặt xanh mét nhìn Bách Lý, nói: "Tiểu Bạch, ngươi thay đổi rồi! Trước đây ngươi nói chuyện sẽ không trực tiếp như thế!"
Bách Lý Mân Tu cũng trầm mặc một hồi. Hắn không biết tại sao mình lại bình tĩnh nói ra câu nói này như vậy. Nhưng.. hắn lại nhớ đến khuôn mặt tròn vo ngốc nghếch kia, nụ cười lộ rõ cả răng, cùng lời nói thẳng không chút kiêng dè của nàng. Đột nhiên trong lòng ấm áp, cảm thấy dường như nói chuyện thẳng thắn một chút cũng không có cái gì không tốt.
"Ta không thích cùng người khác dùng chung đồ vật."
Man Diệp bị Bách Lý Mân Tu nói làm cho quanh thân không được tự nhiên, vốn như thế mà, chuyện như vậy mọi người đều tự ngầm hiểu ý, nơi nào lại có một Bách Lý vẻ mặt vui cười ôn nhu, cử chỉ khéo léo, mà lời nói lại kinh người như thế chứ! Thật làm hắn mất mặt mà! Ngay sau đó tâm tư muốn nhét người cho hắn đều biến mất không thấy tăm hơi.
Man Diệp bĩu môi nói: "Ngươi đúng là người độc nhất vô nhị! Ngươi không thể cứu!"
Bách Lý Mân Tu cũng không để ý vẻ giễu cợt trong giọng nói của hắn, tầm mắt xẹt qua Lục Bình đang bán mạng đánh đàn dưới kia rồi lập tức thu hồi, loại cầm âm này không tính là không được, nhưng hàm ý trong đó quá mức dung tục, thật là làm bẩn cây đàn tốt kia.

Rất nhanh, Lục Bình đi xuống, khán giả vẫn còn chưa hồi thần, kêu gào không đủ, muốn Lục Bình lần nữa lên đài, khiến Lục Bình không nhịn được mà đắc ý cười, thầm than sắc đẹp của mình vẫn còn được lắm, nói vậy vị khách quý kia cũng sẽ động tâm chứ? Lục Bình không nhịn được ảo tưởng một phen.
Mà lúc này, trên sân khấu lụa trắng đột nhiên tung bay, một tiếng địch vang lên, du dương triền miên, cùng bầu không khí náo nhiệt phía dưới hoàn toàn khác nhau. Dần dần, những người đang kích động cũng tỉnh táo lại, tràng diện náo nhiệt cũng yên tĩnh lại, một bóng dáng màu trắng nhẹ nhảy trên sân khấu, đi chân đất, lụa mỏng tung bay, giống như một cánh hồ điệp đang bay múa.
Tràng cảnh nhẹ nhàng thoát tục này hoàn toàn khác biết với những gì diễn ra trước đó, bầu không khí đột nhiên hạ xuống khiến tầm mắt toàn trường cũng không nhịn được nhìn về phía sân khấu. Bách Lý Mân Tu cũng thả cái chén trân tay xuống, tầm mắt hạ xuống.
Man Diệp thấy hắn rốt cục có phản ứng, trong lòng vui mừng, thầm than quả nhiên là giả vờ! Lập tức cũng nhìn sang. Vừa nhìn, hắn cảm giác nhịp tim của mình đập có chút nhanh.
Lụa mỏng vén lên, Băng Linh toàn thân áo trắng, thuần khiết xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên khuôn mặt thanh tú của nàng còn vẻ đỏ ửng nhàn nhạt, cả người mang theo một cỗ khí thức sạch sẽ, khí tức như vậy so sánh với dong chi tục phấn của Vạn Hoa Lâu mà nói, quả thực chính là một dòng suối trong thuần khiết. Dường như nàng là một tiên tử đi nhầm vào chốn nhân gian.
Tiên tử bắt đầu động, nàng duỗi đôi tay, tay áo bay múa, cả người uyển chuyển theo điệu nhảy. Cùng với tiếng địch du dương, một màn vũ đạo này, thanh tân, tiên khí.
Mọi người đều yên tĩnh lại, hầu như không có ai nói chuyện, bọn họ đều nhìn Băng Linh, sắc mặt như si như say. Sau mành, sắc mặt Lục Bình đen sì chẳng khác nào đáy nồi, nàng oán hận nhìn chằm chằm Băng Linh trên đài, tầm mắt giống như một cây đao, nhất là khi nàng nhìn thấy ở lầu hai, thân ảnh Man Diệp đi ra lại càng tức giận đến đau cả tâm can.
Băng Linh ở trên đài căng thẳng cực kì, nhưng sau đó lại vui mừng như điên, xem a, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, đều đang nhìn chăm chú nàng, dường như thời khắc này nàng chính là tiên tử, chính là công chúa, quả nhiên thẩm thẩm nói không sai, nàng đẹp như vậy, không nên ở lại chỗ này!
Hàn Phỉ đứng ở trên lầu, thò đầu ra, nhìn sân khấu phía dưới, có một đóa Bồ Công Anh màu trắng đang xoay vòng vòng.
Nàng không nhịn được hỏi hệ thống: "Nàng sẽ không ngất chứ?"
"Không phải là kí chủ nói khi múa nàng nên xoay tròn nhiều vòng à!"
Hàn Phỉ sững sờ: "Nhưng ta không nói xoay nhiều như thế a, cô nương này có để tâm không vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.