Cảnh tượng này, bỏ qua một bên việc hai người bọn họ là tội phạm truy nã, chắc là sẽ vô cùng ấm áp. Đầu Linh Tam cùng Tật Phong tựa hồ càng chôn thấp hơn, trong lòng phức tạp vô cùng. Dám tới gần chủ nhân đang nổi giận như vậy, Hàn cô nương chính là người đầu tiên đi. Nhưng.. Hàn cô nương thật sự đáng giá để chủ nhân có thể bỏ qua mọi thứ nơi Hoàng Thành mà rời đi sao, tất cả mọi chuyện phát sinh trên sân thượng bọn họ cũng nghe nói, vừa khiếp sợ với dị biến của Thiên Địa, vừa cảm thán Hàn cô nương ra tay quả nhiên bất phàm. Dám ở dưới mí mắt mọi người đem Vương gia đi, sắc mặt Tần Hoàng kia đen chẳng khác nào đít nồi vậy! Kỳ thực mấy người bọn hắn làm thủ hạ của Vương gia, tuy hiểu rõ có một số việc không nên nói không nên nghĩ, nhưng lại hận không được hét lớn một tiếng, làm rất khá! Ở một nơi như Hoàng Thành bọn họ đã sớm nghẹn đến khó chịu, làm gì cũng không thể lưu lại sơ sót, Thần Long thấy đuôi không thấy đầu, tháng ngày dài như vậy tuy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng lại chết lặng, chỉ có rời khỏi Hoàng Thành dưới chân Thiên Tử, chủ nhân mới có thể triển khai tay chân đem kế hoạch của mình từng bước một hoàn thiện. Không thể không nói, Hàn cô nương thật sự là cứu tinh mập của chủ nhân a! Ở lúc hai người đang thất thần, Tần Triệt mở miệng: "Các ngươi theo ở phía sau, không có việc gì thì đừng xuất hiện." Tật Phong nghe xong kinh ngạc, không nhịn được nói: "Vương gia, vậy ngài.." Lời nói phía sau của Tật Phong có thể nói là đại nghịch bất đạo, nhưng ở đây mọi người đều hiểu hẳn muốn nói gì. Vương gia không thể đi lại, chính là nhược điểm lớn nhất, nếu bọn họ không xuất hiện, chẳng lẽ chủ nhân muốn cùng Hàn cô nương định lưu lại lâu dài ở nơi quỷ quái này sao? Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Nàng sẽ có cách." Nàng mang theo bí mật, hắn luôn không nhịn được mà một lần lại một lần muốn thử thăm dò. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là phục tùng mệnh lệnh. Một đêm trôi qua, hừng đông. Sau khi Hàn Phỉ tỉnh lại liền phát hiện cả người mình đều bám trên người nam thần, hai tay hai chân lại càng trực tiếp bấu chặt, tư thế ngủ rất hào phóng, không, chính là sỗ sàng! Hàn Phỉ nhăn nhó nhìn nam thần còn đang nhắm mắt, không hề tỉnh lại, lặng lẽ thu hồi tay chân của mình, sau đó đứng dậy, khởi động thân thể một chút, ngủ đã đủ, cả người nàng đều có sức lực, thấy nam thần vẫn chưa tỉnh lại liền tính toán đi kiếm chút gì ăn được. Nầng đẩy cành cây che cửa hang ra, sáng sớm trên núi lạnh đến mức đáng sợ, Hàn Phỉ có thể cảm giác được trên mặt thổi tới từng trận gió lạnh, nhưng thân thể nàng cũng không cảm thấy quá lạnh, liền đi vệ sinh cá nhân một hồi, thừa dịp không có ai, đâm đâm Đào Bảo. "Đào Bảo, hiện giờ ta phải làm gì? Chân nam thần không thể đi lại, từ đây đến trấn gần nhất cũng có chút xa, muốn tới đó chỉ có thể cõng chàng đi thôi. Ta thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng ta luôn cảm thấy.. lòng tự trọng của nam thần sẽ bị tổn thương, dù sao nam thần cũng không phải là người thích ỷ lại vào người khác." Hàn Phỉ không thể không bắt đầu lo lắng vấn đề này, Hoang Mộc Châu này chung quy không phải là nơi có thể ở lâu, bọn họ nhất định phải nhanh đi đến thành trấn, chỉ có tới đó nàng mới có chút phương pháp. Hơn hết là, nàng không thể bỏ Vương gia lại nơi quỷ quái này được! Hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái phân vân Hàn Phỉ căn bản chưa hề nghĩ tới, Tần Triệt có thể ở nơi hoàng cung dơ bẩn lâu như vậy, bị hoàng hậu Khánh thị nhìn chằm chằm, mà vẫn còn có thể sống sót, điều này cũng đã đủ nói rõ, người này căn bản cũng không phải là con cừu nhỏ cần người bảo hộ. Khắp cả thiên hạ, người dám xem Tần Triệt là con cừu non cũng chỉ có Hàn Phỉ, nàng đem sói làm dê, còn chưa tự biết, một ngày nào đó bị ăn đến xương cũng không còn cũng chẳng có gì kì quái.
"Kí chủ, trong hệ thống có một đồ vật rất thích hợp để ngươi sử dụng, nhưng đại giới có chút cao, ờm, hơn nữa thời gian sử dụng cũng không lâu dài." Đôi mắt Hàn Phỉ lóe sáng rồi lại ảm đạm đi, một khi Đào Bảo nói đại giới có chút cao vậy thì có nghĩa là thứ đó rất đắt a! Đơn giản mà nói, hiện tại nàng mua không nổi! "Vật gì?" "Xe lăn vạn năng!" "Cần bao nhiêu tinh tệ?" "Khụ khụ, cái này sao.. Ba ngàn.." Hàn Phỉ trực tiếp bạo nộ: "Sao ngươi không đi ăn cướp đi!" Xem đi, hiện tại nàng chỉ còn dư lại tổng cộng không đến hai trăm tinh tệ! Ngay cả cái bánh xe cũng mua không nổi đi! "Khụ khụ, kí chủ đừng như vậy mà, xét thấy hành vi lần này của kí chủ là vì nam thần, vậy hệ thống có thể có ưu đãi! Chỉ cần 185 tinh tệ liền đủ!" Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, con số này vừa đúng với số tinh tệ nàng còn lại, cái hệ thống phá của này không phải là mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nhung tài khoản của nàng đấy chứ? Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cắn răng nói: "Vậy mau mau lấy cho ta cái xe lăn đó ra đây!" "Kí chủ định ăn cướp à! 185 tinh tệ mà muốn xe lăn vạn năng! Số tinh tệ này chỉ có thể mua sách hướng dẫn chế tạo xe lăn phiên bản đơn giản nhất thôi!" Hàn Phỉ dụ dỗ từng bước: "Ta đây là vì nam thần a! Vì nam thần! Không phải ngươi không muốn nam thần bị tổn thương lòng tự trọng sao?" "Hừ, kí chủ trợ giúp nam thần là thiên kinh địa nghĩa! Hơn nữa tốt nhất là dựa vào nỗ lực của chính mình thì hơn!" Hàn Phỉ tứ giận: "Hệ thống phá của, giữ ngươi có ích lợi gì!"
"Nếu ngươi cảm thấy ta vô dụng, vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết tối hôm qua độ thiện cảm của nam thần với ngươi đã dâng lên đến 20%, hoàn thành viên mãn giai đoạn thứ nhất của độ thiện cảm, nhưng khen thưởng có chút sai sót, còn chưa truyền đến." Hàn Phỉ nhếch môi, nói: "Ờ, vậy sao, ta biết rồi." Hệ thống: "..." Đậu phộng! Nó quả nhiên cùng kí chủ ngẩn người một lúc lâu đầu óc cũng ngu theo rồi! Hàn Phỉ không để ý tới hệ thống phiền muộn, nghe thấy độ thiện cảm của nam thần dâng lên đến 20% thì vô cùng vui vẻ, quả nhiên nam thần vẫn để tâm nàng, mới có 20% này. Hàn Phỉ không có chút nào lo lắng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngược lại là tự mình động thủ làm xe lăn, có chút khó khăn. Ở trong huyệt động Tần Triệt chờ đợi một hồi, vẫn không đợi được cô ngốc kia trở về, nhíu nhíu lông mày, quyết định hay là nén lòng đến thêm một chút. Quả nhiên, gần trưa, Hàn Phỉ cả người chật vật rốt cục trở về, trong tay còn kéo theo một thứ rất kì quái. Miễn cưỡng phải hình dung vật kia.. ờm, giống một cái ghế rách nát. Hàn Phỉ xin thề, đây là cái tốt nhất nàng có thể làm được đó! Vì nó mà hai tay nàng cũng đã chồng chất vết thương! Thấy nam thần đang nhìn mình, Hàn Phỉ nhếch miệng cười, nói: "Vương gia, ngài tỉnh rồi sao, ta bận làm một thứ! Hiện tại chỉ có thể ăn rau dại, chờ đến khi vào thành, chúng ta lại đi tìm đồ ăn ngon hơn!" Tần Triệt nhíu nhíu lông mày, nói: "Nàng vừa làm cái gì?" Hàn Phỉ lập tức lấy ra đồ vật giống như hiến vật quý, là một thứ dùng gậy gỗ cùng cành cây mây chắp vá lung tung mà thành, căn bản không nhìn ra tác dụng gì. Trên thực tế sau khi Hàn Phỉ làm ra cũng tự cảm thấy không thể tiếp nhận, rõ ràng gọi là xe lăn, nhưng căn bản cũng không phải! "Đây là ta làm ra, nhưng trước hết còn cần châm cứu chân cho chàng, Vương gia, có khả năng sẽ rất đau." Tần Triệt gật đầu, nói: "Không sao." Hàn Phỉ hít một hơi, đi tới, lấy ra bao châm của mình, nhưng không chờ nàng rút ra được, bàn tay đã bị Tần Triệt bắt lại. Một giọng nói mang theo nộ khí vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Vì làm vật kia mà nàng mới đem tay mình biến thành như vậy, phải không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]