Mười mấy mặt gương đồng trong nháy mắt bùng nổ, tạo ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ, một tia mặt trời xuyên phá tầng mây, chiếu sáng tấm gương đồng cực đại kia đến chói mắt, thân thể Hàn Phỉ như ẩn như hiện trong quang mang, đôi mắt vốn luôn nhắm nghiền đột nhiên mở ra, hào quang màu hồng cùng vàng đan xen lấp lóe nơi đồng tử, mà trên trán phía bên phải của nàng, một đồ đằng màu huyết hồng vô cùng phức tạp chậm rãi hiển hiện. Đồ đằng đó.. giống hệt như của Tần Triệt!
Đồ đằng gần như che kín một bên trán, lan tràn đến khóe mắt, quang mang lấp loé giống như nó đang có sự sống vậy. Nhưng đồ đằng này theo kim quang yếu dần mà chậm rãi biến mất, mọi người bị luồng sáng mạnh mẽ làm cho không mở nổi mắt, nên không có ai nhìn thấy hoa văn trên mặt Hàn Phỉ, cho đến khi quang mang hoàn toàn biến mất, Hàn Phỉ vốn nên nằm ở trên tấm ván gỗ đã không còn thấy tăm hơi, mà biến mất cùng với nàng, còn có Tần Triệt vốn nên quỳ trên mặt đất.
Mọi người trên sân thượng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, đành dồn dập nhìn về phía Tần Hoàng trên đài cao. Giờ khắc này, sắc mặt Tần Hoàng kém đến cực điểm, khuôn mặt đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực nước. Hắn vung tay lên, cả giận nói: "Tìm! Tìm bằng được người cho ta! Dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra được bọn chúng!"
Trên sân thượng, hỗn loạn tưng bừng. Quần chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919146/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.