Chương trước
Chương sau
"Nàng ta chạy đến chỗ nào rồi? Làm sao lại không còn tung tích chứ?"
"Con đàn bà thối đó đúng là chạy rất nhanh! Còn dùng kế nữa! Là chúng ta bất cẩn!"
"Mau đuổi theo, nàng ta đã nhìn thấy dáng vẻ của chúng ta, không thể bỏ qua!"
"Nơi quỷ quái này đến cùng là kiến tạo như thế nào, nếu không phải sớm có địa đồ, sợ là chúng ta cũng sẽ bị lạc."
"Đừng nói nữa, lập tức hoàn thành nhiệm vụ đi!"
Lúc Hàn Phỉ thoát khỏi Khôi Nam, một mình đi trong thông đạo trong lòng đã như có lửa đốt, trong tay nàng còn cầm một cái quyền trượng tinh mĩ, khảm nạm lên bảo thạch mã não, xem ra vô cùng quý giá, nhưng đây chẳng qua là nàng nhờ Khôi Nam từ trên đống Kim Sơn tìm đại ra một thứ đồ trang sức thôi, nếu Tần Hoàng muốn bọn họ tìm quyền trượng, vậy nàng liền tìm cho hắn một cái! Nhưng đây có phải là quyền trượng của thần nữ không a?
Khôi Nam nói, bệ hạ mới không thèm sử dụng loại tục vật dân gian này đâu.
Bước chân Hàn Phỉ rất gấp, bên trong dũng đạo chỉ có tiếng bước chân nàng đang vang lên, Khôi Nam nói cho nàng các cơ quan mở cửa, vì thế nàng đi tới cũng không gặp qua nguy hiểm gì, mà Khôi Nam cũng đáp ứng yêu cầu của nàng, phái thủ hạ đi cứu các tú nữ còn sống sót, chờ đợi nàng dặn dò.
Hàn Phỉ đưa tay lên vách tường ấn xuống một chỗ hơi lồi lên, vách tường ầm ầm ầm mở ra, lộ ra một khe hở, nàng lắc mình tiến vào, đã nhìn thấy thông đạo quen thuộc, đi không bao lâu, đã nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc, dựa vào hỏa quang yếu ớt, sắc mặt Hàn Phỉ kinh hỉ, hô một tiếng: "Tương Quân muội muội!"
Hàn Phỉ không nghĩ tới vận khí của nàng tốt như vậy, mới ra liền gặp được người nàng muốn tìm nhất, lập tức chạy tới.
Lúc Lý Tương Quân nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia, thân thể run run, nàng xoay người, đã nhìn thấy Hàn Phỉ bay nhào tới, ôm chặt lấy nàng.
"Thật may là ngươi không có chuyện gì, hù chết ta!"
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Lý Tương Quân hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này, rốt cục thở ra một hơi, may là nàng không sao, nếu không lương tâm của nàng nhất định sẽ không được yên ổn, suy nghĩ trước đây muốn độc chết người muốn nhúng chàm nam thần, đều chẳng qua là lời nói mà thôi, căn bản không thể coi là thật, ở trong lòng nàng đã coi Lý Tương Quân như muội muội.
"Phỉ tỷ tỷ." Lý Tương Quân chậm chạp hô một tiếng, trong mắt loé ra một tia quang mang khác thường.
Hàn Phỉ nhìn kỹ nàng một hồi, xác định không bị thương gì, mới nói: "Ngươi có đụng phải người nào hay không?"
Lý Tương Quân ngoan ngoãn lắc đầu một cái, nói: "Phỉ tỷ tỷ, ta ở đây đi rất lâu, làm sao cũng không tìm thấy đường, ta tưởng mình lạc đường rồi, may là nhìn thấy Phỉ tỷ tỷ."
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười lộ rõ cả răng, rực rỡ cười, nói: "Không sao, có ta ở đây, ta mang ngươi ra ngoài!"
Ngay lúc Hàn Phỉ nói như vậy, ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy phía sau có hai hắc ảnh chợt lóe lên, sắc mặt nàng biến đổi, đoạt lấy cây đuốc trong tay Lý Tương Quân dập tắt, rồi kéo tay nàng, nói: "Đi!"
Lý Tương Quân bị kéo lảo đảo một cái, vẻ mặt không hiểu, nói: "Phỉ tỷ tỷ, làm sao vậy?"
"Đi theo ta! Có người muốn giết chúng ta!"
Giải thích xong, cũng không chờ Lý Tương Quân phục hồi tinh thần lại, Hàn Phỉ lôi nàng chạy về phía trước, một cánh tay khác đưa lên chạm vào vách tường. Khôi Nam đã nói với nàng, mê cung này là một trận huyễn thật cường đại, những thứ nhìn bằng mắt thường chưa chắc đã là thật, nếu hoàn toàn tin tưởng vào con mắt thì sẽ bị nhốt ở bên trong, bởi vì mê cung thiên biến vạn hóa, muốn duy trì phương hướng chính xác phải nhờ vào tường, ấn lại quỹ tích biến đổi cảu vách tường, có một ít cơ quan có thể mở ra.
Người sau lưng giống như nhận ra hành tung của mình bị phát hiện, lập tức ra tay, bên tai truyền đến hai tiếng vù vù, giống như có lợi khí gì đó bị ném qua. Hàn Phỉ cắn răng, đưa tay móc ra một bao thuốc bột, tùy ý ném ra phía say, thấp giọng nói: "Ngừng thở!"
Sát thủ phía sau không kịp đề phòng, hít phải một ngụm lớn, nhất thời một trận trời đất quay cuồng, Hàn Phỉ nhờ vào thời cơ đó tìm thấy một chỗ lồi ra trên tường, ấn xuống một cái, toàn bộ mặt tường xoay chuyển, nàng và Lý Tương Quân cứ như vậy biến mất tại chỗ.
"Không được! Các nàng đào tẩu!"
"Đáng chết!"
"Sao nhiệm vụ lần này lại một lần nữa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế!"
"Hồi báo một chút cho các trưởng lão đi, tại sẽ tiếp tục tìm kiếm! Đi!"
Một bên khác, Hàn Phỉ cùng Lý Tương Quân cuối cùng cũng coi như có thể dừng lại nghỉ ngơi, hai người đều thở hổn hển, mệt đến đứng không nổ, phải ngồi dưới đất, mà Hàn Phỉ cũng thuận lợi cầm ra cây quyền trượng, Lý Tương Quân lập tức đã nhìn thấy, tầm mắt làm sao cũng không thể li khai.
"Phỉ tỷ tỷ.. Ngươi, ngươi tìm được rồi sao?"
Lý Tương Quân khó có thể tin hỏi. Hàn Phỉ tùy ý nhìn cái quyền trượng kia, 'a' một tiếng, xem như trả lời.
"Tỷ.. ở nơi nào tìm được?"
Hàn Phỉ lôi một cái cớ: "Hừm, cứ như vậy đi thẳng đi thẳng, nhìn thấy một cái phòng, liền tìm thấy."
Lý Tương Quân cúi đầu, che giấu sắc mặt mình, nội tâm của nàng giẫy giụa, một vệt đau đớn chợt lóe lên, trầm giọng nói: "Phỉ tỷ tỷ thật sự là người thần nữ lựa chọn.."
Lúc biết rõ chân tướng sự tình Hàn Phỉ chỉ có thể lúng túng cười cười: "Vận khí, vận khí."
"Phỉ tỷ tỷ, những người vừa rồi là sao? Tại sao phải đuổi giết chúng ta? Nơi này chẳng phải là hoàng cung sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết nữa, nhưng lúc trước ta cũng bị bọn họ truy sát, may là ta phát hiện mê cung này có một ít cơ quan mới thuận lợi né tránh, ngươi xem, may mà ta nhìn thấy ngươi, nếu không ngươi liền xong đời rồi."
"Ta biết Phỉ tỷ tỷ vẫn rất chăm sóc ta."
Lý Tương Quân nhỏ giọng nói, cả người thu lại, xem ra vô cùng nhỏ yếu, Hàn Phỉ nhìn nàng trên thân không có mấy lạng thịt, cuộn mình lại như thế, lại càng có vẻ non nớt, cũng có chút đau lòng, nói cho cùng tuổi này nếu đặt ở hiện đại còn là một học sinh Sơ Trung, chắc là bị dọa sợ rồi.
"Không có chuyện gì, đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, trước tiên nghỉ ngơi một hồi, chúng ta đi tìm những người khác."
Hàn Phỉ lấy tay coi như cái quạt, phe phẩy mấy lần, rõ ràng là mùa đông lạnh lẽo, nhưng nàng lại không có cảm giác lạnh lẽo chút nào, thân thể còn vô cùng nóng nực, trái lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tương Quân đã bị đông cứng đến trắng bệch, Hàn Phỉ thất thần, lẽ nào thật sự ứng với câu nói, kẻ mập sợ nóng sao?
Mà lúc này, Lý Tương Quân cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Phỉ tỷ tỷ, tỷ bắt được quyền trượng, Hoàng Thượng sẽ Tứ Hôn cho tỷ, Phỉ tỷ tỷ.. Muốn gả cho người nào? Là Đại Hoàng Tử sao?"
Trong đầu Hàn Phỉ lập tức hiện lên gương mặt Tần Mục, cả khuôn mặt nhất thời nhăn thành bánh bao, chán ghét đến không chịu nổi, nói: "Làm sao có khả năng, ta thà rằng thủ tiết cũng sẽ không gả cho tên.." ngu ngốc nhà địa chủ đó.
Hàn Phỉ đình chỉ, vẫn không dám nói ra nửa câu sau, trên thực tế, đối với Hàn Phỉ mà nói, Tần Mục thực sự khá giống đứa con ngu ngốc nhà địa chủ, chẳng qua người địa chủ này là Hoàng Thượng thôi, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi nàng có ấn tượng vô cùng không tốt với Tần Mục.
Không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói: "Không phải là Đại Hoàng Tử."
"Vậy người đó là.."
Hàn Phỉ rất thẳng thắn nói: "Tần Vương."
Lòng Lý Tương Quân chìm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.