Không chờ đến khi được đáp lại, Hàn Phỉ liền tự mình xuống giường, một bộ ngoại bào màu trắng đã được đặt lên giường, nàng nhìn xem, quyết định khoác lên người, dùng chân trần đi trên mặt đất, cảm giác man mát dưới chân làm nàng càng cảm thấy thêm chân thực.
Nếu nói gian phòng kia giống như của nhà bình thường, thì gian phòng này lại vô cùng xa hoa vừa nhìn liền biết không phải một nơi tầm thường, nàng sao lại nằm ở nơi này?
Hàn Phỉ lại gọi tên Khôi Nam thêm mấy lần, vẫn không có tiếng trả lời như cũ, đành không thể làm gì khác hơn là tự tiếp tục đi. Lần này trong phòng có cửa, không cần nàng xuyên tường mà qua, chỉ là vừa đẩy một cái ra ngoài, đã nhìn thấy một cái hoa viên, đúng vậy, là hoa viên. Ở dưới lòng đất tối tăm không có ánh mắt trời này, vây mà lại có hoa viên, hoa ở nơi này đều có màu đỏ rực, giống như bị nhiễm phải máu tươi vậy, cực kỳ rực rỡ, Hàn Phỉ nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là hoa Mạn Đà La, chính là hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Hàn Phỉ chậm rãi tới gần, lúc muốn đưa tay chạm vào cánh hoa, bàn tay nàng thế mà lại đi xuyên qua, cái gì cũng đều không chạm vào được. Hàn Phỉ sững sờ nhìn bàn tay của mình, lại nhìn những đóa hoa kia.
"Bệ hạ, nơi này chẳng qua là do thuộc hạ bố trí huyễn thuật, tái hiện tẩm cung trước đây của bệ hạ thôi, một ngàn năm quá dài, hoa bệ hạ thích cũng không thể sống lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919127/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.