Chương trước
Chương sau
"Cảnh Đông, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Sao ngươi lại thay đổi rồi? Trước đây ngươi không phải như vậy, trước đây ngươi luôn cùng một phe với ta, ngươi sẽ dốc toàn lực giúp ta làm những gì ta muốn!" Hàn Yên có chút phẫn nộ chỉ trích.
Cảnh Đông có chút khó khăn nói, nói: "Kí chủ, ta chỉ là nhắc nhở ngươi, gần đây kí chủ chỉ lo những cái trước mắt, mỗi một bước đều không vững vàng, ngay cả nhiệm vụ cũng không hoàn thành, một khi tích lũy quá nhiều lần chưa hoàn thành, sẽ ảnh hưởng đến mệnh cách của kí chủ!"
Hàn Yên vỗ mặt bàn, nói: "Đủ rồi!"
"Kí chủ.."
"Trước đây có lần nhiệm vụ nào mà ta không hoàn thành chưa? Ta liều mạng hoàn thành nhiệm vụ cao như thế, hiện tại, kỳ ngộ của ta đến, ngươi vậy mà lại hết lần này tới lần khác ngăn cản ta, làm sao, sợ ta hoàn thành mục tiêu ngươi liền mất đi tác dụng sao?"
"Kí chủ, không phải như vậy, ngươi.."
"Cảnh Đông, lời nói như thế ta không muốn nghe thấy lần thứ hai."
".. Được."
Hàn Yên đè xuống phiền não trong lòng, Cảnh Đông rất ít khi không nghe lời nàng như vậy, điều này làm nàng rất khó chịu, nhưng lần cãi vã này đúng là khiến nàng thoáng tỉnh táo một chút, nghĩ đến mục đích mờ mịt trước mắt, nàng bắt đầu tự hỏi phải làm sao, cũng phải lên kế hoạch cẩn thận.
Cảnh Đông nhìn thấy kí chủ nó có lý trí, cũng thoáng được an ủi, coi như mình bị trách cứ cũng có giá trị, chỉ cần kí chủ có thể tốt đẹp..
Trong lòng Cảnh Đông có chút chua xót.
Ngày hôm sau, mọi người chờ mong đến thời điểm mê cung mở ra, Thái Minh đại sư còn cố ý chọn một canh giờ tốt đẹp, vừa vặn là buổi trưa, chúng tú nữ đều tập trung ở cùng một nơi, chỉ đem một ít lương khô cùng nước, sẵn sàng lâm trận, mỗi người đều từ chỗ Thái Tinh đại sư lĩnh một tấm bùa vàng đã được cầu phúc, đặt ở trong lồng ngực, cũng nghe Thái Minh đại sư ngâm xướng một phen, giống như được thần quang gột rửa.
Hàn Phỉ thoáng ngẩng đầu lên, nhìn Thái Minh đại sư trước mặt khoác áo cà sa, đầu bóng loáng đến mức có thể phản quang, thoáng nhíu nhíu mày, dù cho vị đại sư này mặt mày có hiền lành, thần thánh như thế nào đi nữa, thì Hàn Phỉ vẫn luôn cảm thấy người này cho nàng có cảm giác đặc biệt không thoải mái, giống như nhìn thấy một thứ đồ vật gì dơ bẩn vậy, khuôn mặt hắn thi thoảng còn mơ hồ mang theo một đoàn hắc khí, ngưng tụ không tiêu tan. Tên đầu hói này khẳng định không phải là thứ tốt đẹp! Hàn Phỉ âm thầm nghĩ.
Nhưng dù cảm thấy tên đầu trọc này không có ý tốt, Hàn Phỉ cũng không thể không đi vào, cũng may còn có điểm khiến nàng cảm thấy được an ủi một chút là sau khi nàng ra ngoài, Vương gia nhất định sẽ khiếp sợ! Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt kinh hỉ của nam thần, cả người nàng liền tràn ngập đấu chí.
Rốt cục, Thái Minh đại sư nói xong, Tần Hoàng và hoàng hậu cũng trấn an một phen, lại khích lệ một phen, rốt cục nói đến trọng điểm.
"Trong mê cung, bảo vật mà các ngươi tìm kiếm là cây quyền trượng của thần nữ trong truyền thuyết, bản cung cũng không biết rõ thứ đó ở phương nào, nhưng bản cung tin tưởng, thần nữ nhất định sẽ ở nơi sâu xa thăm thẳm phù hộ các ngươi."
Lúc Hoàng hậu nói đến đây, vẻ mặt vô cùng thành kính, mà Tần Hoàng cũng mang đầy chờ đợi nhìn các vị tú nữ, nói: "Trẫm và hoàng hậu đều sẽ ở nơi này ba ngày chờ đợi các ngươi, cứ như vậy đi, còn bây giờ thì vào đi thôi."
Chúng tú nữ mang theo đấu chí cùng chờ mong đầy mặt, người nọ tiếp nối người kia đi vào. Mà Hàn Yên hiện tại đang nắm giữ nhiều điểm số nhất coi như được một ưu đãi, đó là được đi vào trước tiên, sau đó dựa theo thứ tự điểm số mà vào, người đi vào trước tất nhiên là có nhiều thời gian cùng cơ hội phát hiện bảo vật hơn so với người phía sau.
Đến lượt Hàn Phỉ đi vào trong cửa hang động đen xì kia, trong lòng có chút sốt sắng, nhắc tới cũng coi như kỳ quái, cửa động đi vào mê cung vừa đúng nằm dưới chân Chính Dương Điện, một Dương Quan Đạo đang thẳng tắp lại tách ra hai bên, tình huống này đúng là không ai nghĩ tới.
Lúc đi vào, chính là một vùng tăm tối, đưa tay không thấy được năm ngón, dường như ngay cả âm thanh cũng bị ngăn cách. Hàn Phỉ sờ soạng đi vài bước không thể không đốt một cây đuốc, dưới ánh lửa bập bùng mới miễn cưỡng nhìn rõ ràng phía trước là một cái thông đạo dài, nhưng Hàn Yên vốn nên ở phía trước không xa nàng lại không thấy bóng dáng, Hàn Phỉ có chút kỳ quái, quay đầu nhìn, lại phát hiện phía sau không có một ai, lại là một cái thông đạo.
Nàng hiện đang đứng ở một cái thông đạo không nhìn thấy điểm cuối, hơi nhíu mày.
Hàn Phỉ trước tiên đâm đâm Đảo Bảo: "Đào Bảo, giúp ta xem địa đồ của mê cung này thử xem."
Thật lâu không có trả lời.
Trong lòng Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng quái dị, lại đâm đâm: "Đào Bảo! Đào Bảo!"
Vẫn không có tiếng trả lời như cũ.
Đáy lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, nàng nhớ lại trước đây Đào Bảo đã nói, mê cung này giống như có một tầng bình chướng phòng ngự, không thể dò xét, chẳng trách hiện tại đã mất liên lạc với hệ thống rồi!
Trong lòng Hàn Phỉ chợt cảnh giác, đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống như vậy, một nơi ngay cả hệ thống cũng bị ngăn cản, nếu nói không có gì quái lạ thì ai sẽ thèm tin đây? Nhưng mà.. thú vị.
Hàn Phỉ hơi câu lên khóe môi, lộ ra một tia hứng thú dạt dào, sợ sệt, hưng phấn cùng tồn tại. Nhấc chân đi về phía trước, Hàn Phỉ vừa vuốt vách tường, vừa từ từ tìm xem có kẽ hở hay không. Nếu nàng nhớ không lầm, nàng vừa mới đi vào không bao lâu, làm sao có thể không nhìn thấy bóng dáng ai, vậy thì chỉ có một lí do, mê cung này không phải là vật chết, mà nó có hoạt động, các thông đạo sẽ cải biến.
Vuốt vuốt, Hàn Phỉ tìm thấy trên tường có một chỗ lồi lên, nàng lập tức thử ấn xuống, trong nháy mắt thân ảnh nàng liền biến mất tại chỗ. Mà lúc Hàn Phỉ biến mất không bao lâu, một ánh lửa sáng lên, có hai bóng người dừng lại.
"Làm sao lại không thấy? Người đó rõ ràng vừa ở đây!"
"Tìm xem! Không thể mất dấu mục tiêu!"
"Đáng chết, cái bà béo này làm sao có thể chạy nhanh như vậy chứ!"
"Đừng nói nhiều, mau mau tìm, nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi và ta đều sẽ phải chết!"
Sau đó, tiếng bước chân rời xa, chỉ để lại thông đạo yên tĩnh.
Hàn Phỉ bị chuyển đi hiện tại đang đứng ở một nơi trống trải, cây đuốc trong tay đã tắt, nàng vừa thử lại mấy lần, đá đánh lửa cũng mất đi tác dụng, hiện tại trước mắt đều là một vùng tăm tối, căn bản không nhìn rõ thứ gì. Bên tai còn truyền đến thanh âm tí tí tách tách, giống như có nước đang chảy.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, thử đưa tay sờ sờ, tìm thấy vách tường, nhưng bất luận nàng có tìm thế nào, cũng không thể tìm ra cái nút kia. Trong mơ hồ, nàng cảm thấy mình giống như đã đi tới một nơi không có thật. Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên, khiến đôi mắt Hàn Phỉ đau nhói, nàng vô thức đưa tay che mắt, chờ đến khi thích ứng mới chậm rãi thả tay xuống, chỉ là vừa nhìn thấy nơi này, cả người nàng đều vô cùng khiếp sợ.
Đây là một gian phòng. Đúng vậy, một nơi rất cổ kính, hơn nữa còn là một gian phòng của tiểu thư khuê các. Giường hồng, kính trang điểm, bàn ghết, tủ quần áo, còn có cả tấm bình phong thêu hoa sen, thậm chí ở trên bình phong, còn vắt một cái trường sam màu trắng. Mà Hàn Phỉ, hiện đang đứng ở trước tấm gương trang điểm, thứ chiếu sáng được treo trên tường, đó là một viên ngọc khổng lồ. Chính là dạ minh châu.
Hàn Phỉ vô cùng sửng sốt, khó có thể tin đi về phía trước vài bước, vuốt nhẹ lên những gia cụ này, nhưng sau đó càng làm cho nàng sợ hãi là, bề mặt những đồ vật này đều vô cùng sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có, tất cả đồ đạc đều được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, giống như còn có người sinh sống ở nơi này vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.